Giả mạo?
Minh Thế Nhân rốt cuộc nghe ra được trọng điểm trong câu nói của sư phụ.
Hắn kinh ngạc đến há hốc.
Ngụy Trác Ngôn có thể ứng đối với đủ loại chất vấn, nhưng câu nói này lại khiến toàn thân hắn run lên.
Hắn mở to mắt nhìn Lục Châu, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Lão tiền bối… ta, ta không biết người đang nói gì?”
Lục Châu nói: “Ngụy Trác Ngôn thành danh trên sa trường… Năm đó hắn thống soái tam quân xuất binh đánh Nhung Bắc, kịch chiến một trận với tu hành giả dị tộc, trong cuộc chiến đó kim liên đã mở ra thất diệp…”
Ngụy Trác Ngôn vẫn chưa hiểu Lục Châu đang nói gì.
Các đồ đệ còn lại cũng cảm thấy như vậy.
Thế nhưng…
Sư phụ đã nói thế đương nhiên có đạo lý của sư phụ.
Các đồ đệ khoanh tay cung kính đứng một bên ngoan ngoãn lắng nghe.
“Hắn tu vi cao thâm, là người ở trên cao… là tướng quân chân chính đứng lên từ đống người chết phơi thây nơi sa trường.” Lục Châu nói.
Ngụy Trác Ngôn té phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh còn đang ngơ ngác, nhưng thông minh như Minh Thế Nhân đã bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn chỉ tay vào Ngụy Trác Ngôn nói: “Ta hiểu rồi… hoá ra ngươi là tên giả mạo?! Chẳng trách!!!”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều giật mình.
Đầu óc Ngụy Trác Ngôn trống rỗng.
Minh Thế Nhân bước lên nói: “Ta đã hiểu lời sư phụ nói rồi… Hoá ra ngươi đã diễn trò cả buổi… Thảo nào ta cứ thấy kỳ quái. Ngươi muốn làm kẻ chết thay? Giác ngộ thật cao! Chỉ tiếc… tu vi của ngươi không đúng, khí thế, ngôn từ cử chỉ đều quá mức khô khan. Tuy ngươi cố gắng biểu hiện thái độ thấy chết không sờn, nhưng lại thiếu đi sự quả quyết và sát khí nên có của một quân nhân! Sao hả… ta nói có đúng không?”
“. . .”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nhìn Minh Thế Nhân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Chuyện đã rõ ràng mới nhảy ra làm Gia Cát Lượng, chơi trò khoe khoang lúc này có thích hợp không hả?
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa, nghe nói mấy tên phó tướng của Ngụy Trác Ngôn đều rất lợi hại. Cho dù không phải thất diệp thì ít nhất cũng tam diệp tứ diệp. Nhưng nhìn xem ngươi mang đến đám binh lính nhãi nhép gì? Nói đi… tên thật của ngươi là gì? Có phải là anh em sinh đôi của Ngụy Trác Ngôn không?”
Tuy nói trò khoe khoang của Minh Thế Nhân có vẻ hơi lố bịch.
Nhưng những câu hỏi của hắn cũng là điều Lục Châu đang suy nghĩ.
Trên thực tế, từ khi “Ngụy Trác Ngôn” bước vào đại điện thì Lục Châu đã biết hắn không phải là Ngụy Trác Ngôn thật.
Chân thực Chi Nhãn đã giúp hắn nhìn ra tu vi thật sự của kẻ trước mặt.
Minh Thế Nhân thoáng nhìn sang sư phụ, trong lòng hiểu rõ bèn nhìn về phía Ngụy Trác Ngôn, trầm giọng nói:
“Ta nói cho ngươi biết… bây giờ chúng ta đã biết ngươi là đồ giả mạo! Ta mặc kệ vì nguyên nhân gì mà ngươi đứng ra gánh tội thay cho Ngụy Trác Ngôn. Nhưng sau khi ngươi chết, Ma Thiên Các vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn! Ngươi… chỉ có thể chết vô ích!”
“. . .”
Ngụy Trác Ngôn nuốt một ngụm nước bọt…
Mồ trên trán hắn chảy dài xuống mặt.
Hắn trầm mặc một lát, vẻ mặt khẽ biến đổi, càng lúc càng khó coi…
“Nói đi, ngươi tên gì?”
Rõ ràng chuyện đã đến nước này thì có tiếp tục giả vờ cũng không còn tích sự gì nữa.
Hắn biết Ma Thiên Các sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nói cách khác, cho dù hắn có chết đi thì Ma Thiên Các cũng vẫn sẽ tiếp tục truy cứu, như vậy hắn đã chịu chết vô ích, chẳng có chút ý nghĩa nào.
“Nguỵ Trác Nhiên…” Phòng tuyến tâm lý của Ngụy Trác Nhiên cuối cùng cũng bị đánh tan.
“Là anh em song sinh?”
“Ngụy Trác Ngôn là anh họ của ta…” Ngụy Trác Nhiên đáp.
“Vậy cũng không khác gì huynh đệ… hắn đúng là đủ nhẫn tâm, bảo ngươi đến đây thay hắn nhận lấy cái chết! Đúng là mánh khoé vụng về.” Minh Thế Nhân khinh bỉ nói.
Ngụy Trác Nhiên lắc đầu, biểu tình trên mặt đã thoải mái hơn một chút.
“Nếu ta không chết… hơn một trăm người nhà ta đều phải chết!”
Minh Thế Nhân vỗ tay nói: “Đúng là thủ đoạn độc ác… Ngụy Trác Ngôn có thể làm đến chức thống soái tam quân quả nhiên là người có bản sự.”
“Ta không còn lựa chọn nào khác!”
“Ngươi không được lựa chọn… chắc ngươi đã được huấn luyện không ít trước khi đến đây. Khi lần đầu nhìn thấy ngươi, ta còn thật sự cho rằng ngươi chính là đại tướng quân. Dù sao Ma Thiên Các cũng chưa từng gặp Ngụy Trác Ngôn, ngươi diễn kịch không tệ. Chỉ tiếc… không thoát khỏi pháp nhãn của gia sư.” Minh Thế Nhân nói.
Trình độ vỗ mông ngựa của lão tứ đã cao đến mức không ai theo kịp.
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, mặc kệ hắn là thật hay giả, trước tiên cứ để con xử lý hết toàn bộ bọn chúng! Sau đó sẽ cho người nhắn với Ngụy Trác Ngôn, bảo hắn ngoan ngoãn đến đền tội!”
Lục Châu không đáp lời Đoan Mộc Sinh.
Ánh mắt hắn nhìn Ngụy Trác Nhiên dò xét… rồi lại nhìn về đám binh lính phía sau.
Đám binh lính đã không chịu nổi từ lâu, toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Lục Châu lắc đầu rồi nhìn sang Ngụy Trác Nhiên. “Bản toạ cho ngươi một cơ hội được sống… bao gồm cả người nhà ngươi.”
Ngụy Trác Nhiên ngẩn ra!
Hắn chưa rõ ý của Lục Châu là gì.
Lục Châu tiếp tục nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là Ngụy Trác Ngôn thật!”
“. . .”
Đám đồ đệ cũng hoàn toàn sửng sốt.
Ngụy Trác Nhiên hỏi lại: “Nghĩa là sao?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Sư phụ cao kiến! Ngụy Trác Ngôn dù sao cũng nắm tam quân trong tay, một khi hắn chết đi sẽ gây ra đại loạn… Vừa hay người này có thể thay thế hắn, tiếp tục làm Ngụy Trác Ngôn. Đây gọi là tương kế tựu kế.”
Mọi người giật mình.
Ngụy Trác Nhiên nuốt một ngụm nước bọt… hắn không dám tin nhìn đám ma đầu chung quanh.
“Sao hả? Ngươi không muốn?” Minh Thế Nhân hỏi. “Vậy ngươi chỉ còn một con đường chết… Người nhà của ngươi, và cả tên anh họ Ngụy Trác Ngôn kia của ngươi cũng phải chết! Lời của sư phụ ta chính là khuôn vàng thước ngọc, ngươi không còn đường sống nào khác!”
“Ta… ta…”
Thành thật mà nói thì bộ dạng của hắn như thế này không có tính thuyết phục cho lắm, không lừa được người tinh mắt.
Có điều… đến lúc đó cho dù người trong cung biết hắn là giả, nhưng bọn họ có can đảm vạch trần sao?
Từ xưa đến nay ở Đại Viêm, người cầm quyền trên cao luôn biết cách bảo toàn đại cục!
Lục Châu phất tay áo nói:
“Giải bọn hắn xuống… Trước khi Ngụy Trác Ngôn chết, không cho bọn hắn rời đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Ngay lúc Đoan Mộc Sinh chuẩn bị đưa Ngụy Trác Nhiên đi…
Chiêu Nguyệt nhanh chân đi vào đại điện, bên cạnh nàng còn có một nữ tu Diễn Nguyệt Cung…
“Sư phụ, Thiên Tâm sư muội có biến hoá!”
Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đều lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Chiêu Nguyệt tiếp tục nói: “Đồ nhi thật không hiểu nổi, đan điền khí hải của muội ấy rõ ràng đã bị phế nhưng lại có thể hấp thu nguyên khí! Đồ nhi cảm thấy rất kỳ quặc nên bẩm báo để sư phụ định đoạt.”
Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân vội vàng đi theo.
Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh khẽ huơ lên, hắn quát Ngụy Trác Nhiên: “Nguỵ đại tướng quân tương lai, đi nào!”
Không bao lâu sau.
Đám người Lục Châu đã đến bên ngoài gian phòng của Diệp Thiên Tâm ở Nam Các.
Còn chưa tới nơi mọi người đã cảm giác được trong phòng có nguyên khí yếu ớt ba động.
Tuy không phải rất mạnh… nhưng đây là điều mà một tu hành giả bị huỷ đan điền khí hải không có khả năng làm ra.
Lục Châu vung tay lên.
Cửa phòng mở ra!
Hắn đi thẳng vào bên trong.
Một màn khiến mọi người kinh ngạc đập vào mắt.
Diệp Thiên Tâm nằm lơ lửng trên giường, toàn thân toả ra quang mang nhàn nhạt như bạch ngọc… nguyên khí bốn phía chậm rãi dung nhập vào người nàng.
Làn da và sắc mặt nàng đang từ từ khôi phục.
Mái tóc bạc trắng dần biến thành màu đen…
Không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn biến hoá của Diệp Thiên Tâm.