Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đứng một bên kinh ngạc nhìn cảnh này.
Nguyên khí trong suốt trên người Diệp Thiên Tâm bao bọc lấy nàng, không ngừng thu nạp nguyên khí từ bốn phía tụ vào.
Mái tóc trở nên ngày càng đen…
Làn da cũng trở lại màu trắng hồng gần giống với một người bình thường.
Những đặc điểm đặc thù của Bạch Dân từ từ biến mất.
“Sư phụ… nguyên khí vẫn còn đang hội tụ!” Tiểu Diên Nhi nhắc nhở.
Lục Châu không nói gì.
Với tu vi hiện tại của hắn đương nhiên có thể cảm nhận được.
Kim Đình Sơn là một trong bảy mươi hai phúc địa trong thiên hạ, có được ưu thế về địa lý và nguồn nguyên khí dồi dào, hơn nữa còn được bình chướng bảo hộ nên gần như nguyên khí tích tụ không bị mất đi.
Điều này khiến Kim Đình Sơn trở thành nơi rất thích hợp để tu luyện.
Lục Châu có thể cảm giác được nguyên khí đang không ngừng hội tụ về một chỗ…
Mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh.
Ken két… ken két…
“Sư phụ… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Diên Nhi lo lắng hỏi.
Minh Thế Nhân ngạc nhiên nói: “Hẳn là một loại đặc tính nào đó của Bạch Dân.”
“Thiên Tâm sư tỷ có khi nào sẽ chết không…” Tiểu Diên Nhi kinh nghiệm sống chưa nhiều, trải qua mấy chuyện gần đây, địch ý của nàng đối với Diệp Thiên Tâm đã giảm đi rất nhiều.
“Chắc không đâu.”
Ken két ——
Nguyên khí hội tụ trở thành một loại năng lượng đặc thù bao trùm lấy Diệp Thiên Tâm.
Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Sư phụ, người đã sớm biết Bạch Dân có đặc tính này rồi sao?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Nếu nó không phải Bạch Dân… thì sao thiên phú tu hành của nó có thể vượt qua được ngươi?”
Minh Thế Nhân nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ.
Bản thân Minh Thế Nhân nhập môn sớm hơn Diệp Thiên Tâm rất nhiều, trong việc tu hành cũng vô cùng khắc khổ và cố gắng. Nhưng sau khi Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm nhập môn thì chẳng bao lâu sau tu vi của Diệp Thiên Tâm đã vượt xa Minh Thế Nhân.
Sư phụ vui vẻ nên mới ban cho Diệp Thiên Tâm vũ khí Đa Tình Hoàn.
Có vũ khí thiên giai, Diệp Thiên Tâm càng lúc càng mạnh… Minh Thế Nhân vẫn luôn tự xưng mình là thiên tài đã bị đả kích rất nhiều.
Cho đến khi tiểu sư muội nhập môn thì hắn hoàn toàn chết lặng trước thiên phú của nàng.
Đúng lúc này.
Toàn thân Diệp Thiên Tâm từ từ hạ xuống giường.
Nàng khẽ rên một tiếng, hai mắt chậm rãi mở ra.
Cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.
Khi nhìn thấy Lục Châu đứng bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên trở nên kích động.
Năng lượng trên người vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Nàng quỳ bò trên giường nói: “Đồ nhi đã biết thủ phạm thật sự đứng sau màn… Thỉnh cầu sư phụ cho đồ nhi một cơ hội tự tay giết chết kẻ này! Sau khi hoàn thành tâm nguyện… đồ nhi sẽ lấy cái chết để tạ tội với người!”
“Lấy cái chết để tạ tội?”
Minh Thế Nhân vội vàng bước lên nói: “Tên Ngụy Trác Ngôn này là giả! Muội đừng có hồ đồ!”
“Giả?” Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
Minh Thế Nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.
Sau khi nghe xong, Diệp Thiên Tâm trở nên ủ rũ, thần sắc ảm đạm, mặt ủ mày chau.
Nếu không phải vì lòng thù hận đánh thức, chỉ sợ nàng vẫn còn đang hôn mê.
“Đan điền khí hải của muội vừa mới khôi phục, đừng có làm bậy!” Minh Thế Nhân khuyên nhủ.
“Vừa mới khôi phục?”
Diệp Thiên Tâm ngẩn ngơ, sau đó vội vàng cúi đầu xuống nhìn làn da trên tay, rồi lại sờ mái tóc… Trong giây lát nàng kinh ngạc đến ngây người.
Minh Thế Nhân nói: “Muội là Bạch Dân…”
“Bạch Dân?”
“Nhân loại là giống loài cao cấp nhất, cũng phân ra nhiều chủng tộc bất đồng. Có người cao người thấp, người béo người gầy, người thông minh người ngu xuẩn… Khi bước vào con đường tu hành, có người thiên phú cao, người tư chất kém…” Minh Thế Nhân tận lực giải thích.
Diệp Thiên Tâm sửng sốt.
Minh Thế Nhân đang định chậm rãi giải thích cho nàng hiểu thì Lục Châu đã đưa tay lên ngắt lời hắn. “Diệp Thiên Tâm, bản toạ hỏi ngươi.”
Diệp Thiên Tâm lập tức run rẩy cả người, vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành cung kính.
“Ngươi có biết Thừa Hoàng không?”
“Thừa Hoàng?” Diệp Thiên Tâm ngơ ngác hỏi lại.
“Nghĩ cho kỹ rồi trả lời.” Lục Châu nói.
Diệp Thiên Tâm lâm vào suy nghĩ.
Nhưng cho dù nghĩ nát cả óc, trong não hải nàng cũng chẳng có chút tin tức gì về Thừa Hoàng cả. Diệp Thiên Tâm lắc đầu nói: “Đồ nhi thật sự không biết Thừa Hoàng là vật gì.”
Ánh mắt Lục Châu lại nhìn kỹ Diệp Thiên Tâm ——
Tính danh: Diệp Thiên Tâm
Chủng tộc: Bạch Dân (Nhân tộc)
Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đang khôi phục)
Lục Châu chú ý thấy phía sau tên chủng tộc của nàng có thêm hai chữ “Nhân tộc” như để xác nhận nàng không phải là dị tộc.
Tương tự, phần tu vi cũng cho thấy nàng đang khôi phục dần.
Nhưng độ trung thành vẫn y như cũ không hề tiến triển.
Lục Châu thầm nghĩ, độ thù hận đã về 0, điều này hoàn toàn không giả.
Như vậy cần phải thu nàng làm đệ tử lần nữa mới xuất hiện độ trung thành.
Phá kén thành bướm hay tự mua dây buộc mình?
Lục Châu cũng không vội vã… “Thôi vậy.”
Ngay cả Bạch Dân cũng không biết đến Thừa Hoàng thì có lẽ thứ này vốn không hề tồn tại.
Hơn nữa, Thừa Hoàng chẳng có chút lực hấp dẫn nào với Lục Châu cả. Nay hắn có Thẻ Nghịch Chuyển, nếu không tìm đường chết thì hắn có thể vĩnh sinh bất tử, còn tìm Thừa Hoàng làm cái gì?
Mục đích của Lục Châu vốn không phải là tìm Thừa Hoàng…
Mà là vì hắn mơ hồ cảm thấy, tìm được Thừa Hoàng có lẽ sẽ tìm thấy phần ký ức bị thiếu của hắn.
Vừa nghĩ đến đây.
Lục Châu xoay người rời đi.
“Cung tiễn sư phụ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi cũng theo chân hắn rời đi.
Minh Thế Nhân thì ở lại, kiên nhẫn giải thích cho Diệp Thiên Tâm về chuyện của Bạch Dân, Thừa Hoàng, từ việc hắn trúng cạm bẫy vu thuật đến việc hắn lái Xuyên Vân phi liễn…
Diệp Thiên Tâm nghe mà sửng sốt.
“Đại ân của tứ sư huynh, sư muội khắc sâu trong tâm khảm.” Diệp Thiên Tâm chân thành nói.
“Đừng cảm ơn ta… muội nên tạ ơn sư phụ lão nhân gia người ấy…”
“Ta đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, sợ là sư phụ sẽ không cho ta quay về Ma Thiên Các đâu…” Diệp Thiên Tâm nói.
“Đừng lo lắng vớ vẩn nữa, nếu là lúc trước thì đúng là rất khó… Nhưng khoảng thời gian này tác phong làm việc và tính cách của sư phụ đã thay đổi không ít. Chỉ cần muội biểu hiện tốt hơn thì việc được trở về Ma Thiên Các là chuyện sớm muộn thôi.” Minh Thế Nhân nói. “Hơn nữa, Ma Thiên Các cũng đang thiếu nhân thủ.”
Vừa nghĩ tới cảnh cấp bậc như hắn mà phải cầm lái Xuyên Vân phi liễn, Minh Thế Nhân đã cảm thấy xấu hổ.
“Tứ sư huynh, huynh… huynh nói thật chứ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc, dè dặt hỏi lại.
“Đương nhiên là thật. Con người mà, ai mà chẳng thay đổi. Sư phụ ban thưởng cho ta Ly Biệt Câu, chỉ dựa vào điểm này ta đã không thể nói người không đúng! Hầy, muội đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không có bệnh…” Minh Thế Nhân nói.
Diệp Thiên Tâm vừa nghe Minh Thế Nhân luyên thuyên vừa thở dài một hơi.
Cùng lúc đó.
Sau khi Lục Châu rời khỏi Nam Các, hắn không quay về Ma Thiên Các mà thuận đường kiểm tra lại bảng nhiệm vụ của Hệ thống…
Ngoại trừ các nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ, còn có nhiệm vụ để Ngụy Trác Ngôn đền tội, toàn bộ đều trong trạng thái đang tiến hành.
Ngụy Trác Ngôn giả đến nhận tội không được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lục Châu đến Bắc Các.
“Sư phụ… người đến Bắc Các làm gì thế?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Lục Châu liếc nhìn Tiểu Diên Nhi, thấy vẻ mặt nàng như đang có tâm sự, bèn thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Dạo gần đây đồ nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản luôn cảm thấy có chút vấn đề.”
Tiểu Diên Nhi đã biết thỉnh giáo, đây là chuyện tốt.
Lục Châu gật đầu nói: “Chờ vi sư thẩm vấn Phạm Tu Văn xong sẽ xem cho con.”
“Tạ sư phụ.”
Hai người đến Bắc Các.
Phạm Tu Văn bị đốt cháy khét đang nằm mê man trên mặt đất.
Hắn chỉ còn hơi thở yếu ớt, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ô hô ai tai.
Lục Châu lắc đầu. “Lãnh La… ngươi muốn nhìn thấy Mạc Ly chết đến mức ấy ư?”
Rốp…
Toàn thân Phạm Tu Văn nằm trên đất không thể động đậy, chỉ có nắm đấm cuộn lại phát ra thanh âm thanh thuý.
“Bản toạ có thể giúp ngươi giết Mạc Ly…” Lục Châu chậm rãi nói.
Phạm Tu Văn liều mạng mở mắt ra…
Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng với một điều kiện.”