Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Lục Châu có thể nhìn thấy thân thể Phạm Tu Văn đang run lên.  

             “Điều kiện này rất đơn giản… Từ nay về sau, trung với Ma Thiên Các.”  

             Trong phòng trở nên yên tĩnh.  

             Thân thể Phạm Tu Văn không run nữa mà trở nên bất động.  

             Phạm Tu Văn không thể mở miệng nói chuyện, nhưng trên gương mặt đen nhẻm của hắn tràn ngập vẻ tự giễu…  

             Như thể đang nói, bộ dạng bây giờ của hắn còn có giá trị lợi dụng nữa sao?  

             Hắn cũng rất biết mình biết ta. Lãnh La bây giờ hoàn toàn không có tư cách bàn điều kiện với Ma Thiên Các.  

             Cái gì mà đứng đầu hắc kỵ, cái gì mà đệ nhất Hắc Bảng… đều chẳng còn gì nữa.  

             Tiểu Diên Nhi đứng từ xa quan sát… cũng không dám nhìn bộ dạng này của hắn.  

             Bị thiêu cháy đến mức đen nhẻm như than, chẳng khác gì một tên quái vật.  

             Hơn nữa hắn lại còn bị trọng thương, tu vi gần như đã phế hoàn toàn, một chút giá trị cũng không còn! Ma Thiên Các tuy lớn nhưng cũng đâu cần thiết thu về một kẻ vô dụng như thế.  

             Tiểu Diên Nhi không thể lý giải được tại sao sư phụ lại làm vậy.  

             Nhưng nàng cũng không dám lên tiếng chất vấn. Sư phụ làm thế nhất định là có lý do của người.  

             “Nếu ngươi đồng ý… bản toạ có thủ đoạn cứu được ngươi…”  

             Lời này vừa nói ra.  

             Toàn thân Phạm Tu Văn lại run lên.  

             Hắn dùng hết khí lực toàn thân, cố gắng ngẩng đầu nhìn Lục Châu, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn đổ người xuống.  

             Trong cổ họng hắn phát ra một âm thanh nhỏ: “Được…”  

             [Ting — thu được một tên bộ hạ Nguyên Thần cảnh bát diệp, thu hoạch 2.000 điểm công đức. Đề nghị đặc biệt: việc khống chế tên bộ hạ này có độ khó tương đối cao, mời ký chủ gia tăng độ trung thành của hắn.]  

             Nghe thấy tiếng nhắc nhờ, ánh mắt Lục Châu nhìn kỹ Phạm Tu Văn ——  

             Tính danh: Lãnh La  

             Chủng tộc: Nhân tộc  

             Tu vi: Nguyên Thần cảnh (đã bị phế)  

             Độ trung thành: 2%  

             Độ trung thành chỉ có 2% cho thấy độ khó của việc khống chế người này.  

             Có điều…  

             Phạm Tu Văn dù sao cũng là người từng đứng đầu trên Hắc Bảng, danh tiếng rất lớn, lại là thủ lĩnh hắc kỵ uy phong vô cùng. Cộng thêm tu vi bát diệp của hắn, tính tình hắn có kiêu ngạo hay ngông nghênh thì cũng là chuyện đương nhiên.  

             Cho dù là thống soái tam quân như Ngụy Trác Ngôn cũng chưa chắc đã có tư cách kiêu ngạo như thế.  

             “Rất tốt.”  

             Lục Châu hài lòng gật đầu. “Đã gia nhập Ma Thiên Các thì không được có dị tâm…”  

             Trong cổ họng Phạm Tu Văn gian nan phát ra những âm thanh khùng khục, không nghe rõ hắn đang muốn nói gì.  

             Lục Châu chậm rãi đưa tay lên.  

             Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện quang mang nhàn nhạt màu xanh biển.  

             Vẩy ra!  

             Quang mang xanh biển kia rơi xuống!  

             Phạm Tu Văn mở to hai mắt nhìn quang mang màu xanh biển kia rơi xuống người mình.  

             Đây chính là thẻ đạo cụ Tuyệt Địa Liệu Thương.  

             Tốn 300 điểm công đức để đổi lấy một tên bộ hạ cường đại, cực kỳ đáng giá.  

             Hơn nữa… vừa rồi Hệ thống còn ban thưởng thêm cho 2.000 điểm.  

             Đương nhiên…  

             Lục Châu cũng đang suy nghĩ đến các biện pháp khống chế hắn. Muốn điều động một tên bộ hạ như Phạm Tu Văn đúng là có hơi khó khăn.  

             Nhưng từ từ rồi hắn cũng sẽ quản được thôi.  

             Phạm Tu Văn đang bị trọng thương, Tuyệt Địa Liệu Thương cũng chỉ có thể khôi phục được 30% thương thế cho hắn.  

             Với trạng thái bây giờ, Phạm Tu Văn không thể quấy phá được gì.  

             Quang mang màu xanh biển bao trùm lấy toàn bộ thân thể cháy khét của Phạm Tu Văn.  

             Thẩm thấu vào bên trong từng chút một.  

             Len lỏi vào kỳ kinh bát mạch.  

             Nguồn năng lượng ôn hoà lập tức lan truyền khắp cơ thể.  

             Vẻ mặt Lục Châu rất bình tĩnh đánh giá những thay đổi trên người Phạm Tu Văn.  

             Tấm thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương này có hiệu quả giống với thủ đoạn trị liệu Từ Hàng Phổ Độ của Phật môn.  

             Chiêu Từ Hàng Phổ Độ này chỉ cần là cường giả Nguyên Thần cảnh là có thể thi triển.  

             Nhưng nó rất tiêu hao năng lượng.  

             Chẳng khác gì đem năng lượng toàn thân của người thi triển quán thâu vào kỳ kinh bát mạch của người cần cứu, để năng lượng một lần nữa tăng trưởng trong kinh mạch rồi trị liệu thương thế.  

             Độ trung thành của Phạm Tu Văn +2%.  

             Một chiêu hy sinh để cứu người này của Lục Châu sao có thể khiến hắn không kinh ngạc?  

             Nhưng mà…  

             Đây đều là công lao của thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương.  

             Lục Châu thấy độ trung thành của Phạm Tu Văn tăng 2%, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.  

             Loại người này từ lúc ban đầu đã khó tăng độ trung thành như vậy, càng về sau hẳn lại càng khó.  

             Muốn đạt tới 70%, thậm chí 80%... tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.  

             Hiệu quả của Từ Hàng Phổ Độ duy trì liên tục hơn nửa canh giờ.  

             Trong khoảng thời gian này, Lục Châu vẫn bình tĩnh đứng nhìn… hắn không hề lo lắng về mức độ hiệu quả của thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương.  

             Sau nửa canh giờ.  

             Quang mang màu xanh nước biển bắt đầu biến mất.  

             Tiểu Diên Nhi kinh ngạc, chỉ dám ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem, không dám lên tiếng quấy rầy sư phụ.  

             Rốt cuộc ——  

             Hiệu quả điều trị của quang mang hoàn toàn chấm dứt.  

             Soàn soạt…  

             Vết máu trên người Phạm Tu Văn rơi xuống.  

             Hắn cố gắng ngồi dậy, hai tay chống trên mặt đất chậm rãi lui về phía sau.  

             Khí lực đã khôi phục được một phần.  

             Nhưng muốn hành động vẫn rất khó…  

             Phạm Tu Văn vẫn không ngừng lui lại cho đến khi đụng phải chân tường…  

             Hắn tựa người vào vách, tầm nhìn và thị giác cũng dần trở nên rõ ràng.  

             Phạm Tu Văn thở hồng hộc… cất giọng khàn khàn:  

             “Từ nay về sau… thế gian này không còn… Phạm, Phạm Tu Văn nữa… Chỉ có… Lãnh La…”  

             Nói xong, hắn lại ho khan kịch liệt.  

             Thương thế trên người hắn cũng chỉ mới khôi phục được ba thành mà thôi.  

             Lục Châu khẽ gật đầu vuốt râu nói: “Lãnh La, quy củ của Ma Thiên Các, bản toạ sẽ không nhiều lời với ngươi…”  

             Lãnh La gật đầu.  

             Có lẽ do trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng với loại quan hệ mới này, nên trên mặt hắn có chút mất tự nhiên, cái gật đầu trông cũng vô cùng cứng nhắc.  

             “Các… Các chủ?”  

             “Tuỳ ngươi.”  

             “Lãnh mỗ… từ trước đến nay đều là người tuân thủ hứa hẹn. Nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu… vì cái gì?” Đến bây giờ Lãnh La vẫn không hiểu rõ ràng.  

             Tu vi và trạng thái hiện tại của hắn chẳng khác gì phế vật.  

             Cho dù Ma Thiên Các ra tay giết hắn, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.  

             Lục Châu thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi là Lãnh La…”  

             Một Lãnh La là cường giả có pháp thân bát diệp.  

             Sao có thể không có giá trị cho được?  

             Lãnh La nhẹ gật đầu.  

             Lục Châu mở miệng nói: “Ngươi rất muốn giết Mạc Ly?”  

             “Vâng.”  

             “Ngươi từng gặp Mạc Ly khi nào?”  

             “Ta không nhớ rõ… ta chỉ nhớ được một điều, nàng ta có mối quan hệ không tệ với người của Tịnh Minh Đạo.” Lãnh La nói.  

             Tịnh Minh Đạo?  

             Lục Châu tiếp tục hỏi: “Mạc Ly xuất thân từ Tịnh Minh Đạo?”  

             “Không sai!”  

             Trước đây Phan Trọng cũng từng nghiên cứu vu thuật.  

             Phan Trọng từng nói, có rất nhiều tiền bối và trưởng lão ở Tịnh Minh Đạo không hé răng một lời về chuyện vu thuật.  

             “Mạc Ly, Mạc Khí…” Lục Châu chắp tay sau lưng, miệng lẩm bẩm hai danh tự này.  

             Không nhắc tới thì thôi.  

             Vừa nói ra miệng, sắc mặt Lãnh La đã trở nên khó coi… dường như hắn vô cùng dị ứng với hai cái tên này.  

             Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Ngươi làm thủ lĩnh hắc kỵ nhiều năm như vậy, có biết tu vi của nàng ta như thế nào không?”  

             Lãnh La lắc đầu: “Từ trước tới nay ta chưa từng thấy nàng ta xuất thủ… nhưng hẳn là sẽ không thua kém Vu Hàm trong Tiên Hiền Đại Trận…”  

             Vu Hàm trong Tiên Hiền Đại Trận chỉ nhận được có bảy, tám phần lực lượng thật sự của hắn.  

             So sánh một thoáng đã có thể hiểu được, tu vi của Mạc Ly tương đương với pháp thân thất diệp bát diệp.  

             Xem ra Tịnh Minh Đạo ngoạ hổ tàng long thật nhiều. So sánh với bọn hắn, Chính Nhất Đạo có vẻ yếu hơn không ít. Hai đạo phái đều cùng thuộc một mạch nhưng thực lực lại chênh lệch rất xa.  

             Đúng lúc này ——  

             Bên ngoài truyền đến thanh âm của Đoan Mộc Sinh.  

             “Sư phụ, Ngụy Trác Nhiên đã được an bài thoả đáng… tu vi thật sự của hắn chỉ mới là Thần Đình cảnh, có mọc cánh cũng không thoát nổi.”  

             Lục Châu khẽ gật đầu.  

             Đoan Mộc Sinh tiếp tục bẩm báo: “Ngoài ra còn có phi thư của lão thất gửi tới.”  

             “Có chuyện gì?”  

             Đây mới là chuyện quan trọng, Tư Vô Nhai gửi phi thư…  

             “Trương Xuân Lai của Chính Nhất Đạo dẫn người đến vây bắt lão bát, thất bại nặng nề…”  

             Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Với bản sự của lão bát… sao có thể làm được chuyện này?”  

             “Trong thư lão thất không nói nguyên nhân… Hắn còn nói Trương Viễn Sơn đã đến Tịnh Minh Đạo, hai môn phái này vốn là cùng một tông. Tịnh Minh Đạo thề phải  

             huyết tẩy Mãnh Hổ Sơn báo thù cho Trương Xuân Lai!” Đoan Mộc Sinh nói.  

             Lục Châu vẫn bình thản, trong giọng nói có hàm ý chế nhạo: “Gieo gió gặt bão, không thể oán trách người khác.”

Advertisement
';
Advertisement