Với giá trị của lão bát thì cao lắm cũng chỉ cung cấp được một ít điểm công đức, sau đó việc dạy bảo sẽ hoàn thành. Vả lại lão bát cũng chẳng phạm phải sai lầm lớn gì, hầu hết đều là do lão thất đứng sau lưng bày ra tất cả.
Thế nhân đồn đại Ám Võng của lão thất ở Ngoạ Long, nhưng chưa từng có ai tìm được. Chỉ biết Ám Võng phân tán trong từng ngóc ngách của Đại Viêm, mạng lưới tình báo cực kỳ rộng lớn.
Muốn bắt lão thất lại sao mà gian nan.
Hơn nữa, điều Lục Châu cần lúc này là đề cao thực lực.
Người người đều đang đợi nhìn hắn chết…
Bên ngoài đồn rằng hắn chỉ còn lại có mười năm tuổi thọ.
Không cần đợi đến mười năm, có lẽ trong vòng năm năm hoặc bảy năm, tám năm… sẽ có người ngấp nghé Ma Thiên Các.
Bên ngoài cũng đồn rằng tu vi của Lục Châu trong khoảng thời gian này sẽ không ngừng lụn bại.
Cho nên…
Nếu hắn không có đủ thực lực, khi thời điểm đến sẽ có vô số tu hành giả ngóc đầu lên, đến lúc đó hắn chỉ dựa vào thẻ đạo cụ thì không thể nào ứng phó nổi với đám tu hành giả đông như kiến ấy.
Vừa nghĩ tới đây.
Lục Châu nhìn sang Minh Thế Nhân, nói: “Lúc ở Thanh Ngọc đàn nó may mắn chạy thoát. Lần này lão thất truyền thư hẳn là có mưu đồ khác. Ngươi đi điều tra thử xem.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, hai mắt toả sáng nói: “Đồ nhi lĩnh mệnh! Đồ nhi nhất định sẽ làm thật tốt việc này.”
“Lão tứ, có cần ta đi cùng đệ không… Đừng nhìn lão bát lúc nào cũng có vẻ ngu xuẩn, kỳ thực hắn rất giảo hoạt đấy.”
“Giết gà sao phải dùng tới dao mổ trâu. Ta sẽ đi trước thăm dò cho rõ ràng sáo lộ của lão thất… Đến thời điểm thích hợp sẽ bắt luôn cả hai đứa lại.” Minh Thế Nhân nói.
Trên mặt Đoan Mộc Sinh lộ vẻ luyến tiếc. “Lần này đệ đi thì chẳng còn ai luyện thương với ta…”
Hoa trưởng lão bị thương còn đang khôi phục, đâu có rảnh mà luận bàn với hắn.
Tiểu sư muội chưa vào Nguyên Thần cảnh, cũng không có vũ khí thiên giai, càng không phải là đối thủ của Đoan Mộc Sinh.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng mới là Thần Đình cảnh.
Còn lại chỉ có thủ lĩnh hắc kỵ Lãnh La vừa gia nhập Ma Thiên Các… Đáng tiếc người này cũng đang bị trọng thương.
Minh Thế Nhân liếc mắt nói: “Làm gì có ai biến thái được như huynh… Chỉ biết luyện với luyện, chuyện gì cũng phải động não lên chứ.”
Một lát sau.
Xuyên Vân phi liễn trở lại Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân nhận mệnh lệnh của sư phụ, rời khỏi Kim Đình Sơn đi về phía Mãnh Hổ Cương.
Tại Mãnh Hổ sơn trại.
Chư Hồng Cộng đang nằm ngủ trên ghế thái sư.
Minh Thế Nhân quen chân xuất hiện ở bên ngoài sơn trại.
“Lão bát! Ta tới rồi!”
Tiếng gọi vang vọng trong núi rừng khiến Chư Hồng Cộng đang ngủ mê bị doạ đến mức giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa đã lăn xuống ghế.
“Ai… ai đó ai đó? Sư phụ lão nhân gia người đến rồi sao?” Chư Hồng Cộng vội vàng đứng lên, nhìn quanh quẩn bốn phía.
Bên ngoài sơn trại, đám thuộc hạ đua nhau hành động.
“Trại chủ?”
“Trại chủ, chạy mau!”
Tiểu lâu la trong Mãnh Hổ sơn trại đều có tu vi thấp, sao có thể chống lại Minh Thế Nhân.
Đám tiểu lâu la có ánh mắt tốt nhận ra Minh Thế Nhân cũng không dám trêu chọc hắn.
Minh Thế Nhân soạt một cái đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tránh ra.”
Tiểu lâu la vội vàng né tránh.
“Tứ sư huynh?” Chư Hồng Cộng dụi dụi hai mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại dùng vẻ mặt nịnh bợ nói: “Ngọn gió nào thổi sư huynh đến đây thế?!”
Minh Thế Nhân nghênh ngang đi vào.
Chư Hồng Cộng vội vàng tránh ra cho hắn ngồi xuống.
Minh Thế Nhân nói: “Lần trước không phải đệ bảo sẽ hoan nghênh ta tới đây làm khách sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi mà… À không, ta đương nhiên hoan nghênh sư huynh giá lâm!” Chư Hồng Cộng cười hắc hắc.
Minh Thế Nhân không vội vã, hắn thăm dò xung quanh một lát rồi nói: “Lần trước suýt chút nữa đã bị người ta san thành bình địa, bây giờ mới bao lâu mà đã sửa xong cả rồi?”
“Đó là đương nhiên… đám huynh đệ này của ta giỏi nhất là làm mấy chuyện này.” Chư Hồng Cộng nói.
“Lão thất gửi phi thư cho sư phụ lão nhân gia người, nói là Tịnh Minh Đạo muốn gây phiền phức cho đệ, đệ không sợ hãi tí nào à?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình. “Không phải chứ? Sao lại có việc này?”
“Nói nhảm, đệ giết trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Xuân Lai… bọn hắn sao có thể tha cho đệ?”
“Không phải huynh cũng giết trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì sao?”
“Ách… Lắm lời!”
Minh Thế Nhân đá tới một cước.
Chư Hồng Cộng không dám phản kháng, cũng không dám tránh né, đành ngoan ngoãn quỳ xuống.
[Ting — dạy dỗ bát đồ đệ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu ở Ma Thiên Các nghe được tiếng Hệ thống thông báo liền hài lòng gật gù.
“Cho dù ta giết toàn bộ Chính Nhất Đạo thì bọn hắn cũng chẳng làm gì được ta… Còn đệ, đệ trông cậy vào ai bảo vệ đệ đây? Đại sư huynh? Nhị sư huynh? Hay là lão thất suốt ngày chỉ biết trốn tránh?” Minh Thế Nhân nói.
Vẻ mặt Chư Hồng Cộng đầy uỷ khuất, nghĩ tới chuyện này hắn lại cảm thấy bi thương.
Hắn cũng muốn tìm chỗ dựa mà! Nhưng vấn đề là ai cũng ghét bỏ hắn!
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Lão bát, đệ thành thật nói cho ta biết… đệ và lão thất đang chơi trò gì hả?”
“Không có, tuyệt đối không có! Ta thề với trời đất!” Chư Hồng Cộng nói.
Cảnh này sao lại quen thế nhỉ?
Hình như lần trước hắn cũng thề y như vậy.
“Bát sư đệ, ta là muốn tốt cho đệ thôi. Tình cảnh bây giờ của đệ nguy hiểm vô cùng… Nếu là con mèo con chó tầm thường nào đó gây hấn thì lão thất có thể giúp đệ, nhưng lần này người ra tay là Tịnh Minh Đạo. Trừ Ma Thiên Các ra không ai có thể giúp được đệ cả. Nghe lời khuyên của sư huynh, tranh thủ thời gian giải tán cái sơn trại nát này đi… Rồi ngoan ngoãn cùng ta quay về Ma Thiên Các tạ tội.” Minh Thế Nhân nói.
“Tạ tội?”
Toàn thân Chư Hồng Cộng run lên, trên mặt đầy vẻ khẩn trương: “Với tính tình của sư phụ chắc sẽ rút gân lột da ta ra mất!”
Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Cũng có khả năng này… Ai mà biết được sư phụ sẽ chơi sáo lộ gì… Phải dựa vào may mắn thôi! Nếu đụng phải lúc tâm tình sư phụ đang không tốt thì thua…”
Minh Thế Nhân nhớ tới Tả Tâm Thiền và một trong tam đại thần xạ thủ kiêm một trong tứ kỵ Lý Khánh. Hai người này đều bị sư phụ phất tay một cái, biến thành tro bụi.
“Vậy mà huynh còn bảo ta về Ma Thiên Các tạ tội…”
“Không còn cách nào khác!”
Minh Thế Nhân cười nói: “Đừng đợi tới lúc sư phụ phải tự mình ra tay… Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cũng bị sư phụ đập một phát chết ngay đó.”
“Hung ác như vậy?”
Chư Hồng Cộng càng thêm sợ hãi, nếu hắn trở về chẳng phải sẽ bị đánh cho nát bét như cái bánh bao thịt sao?
Minh Thế Nhân vừa đi tới đi lui vừa thăm dò Chư Hồng Cộng… không ngờ lão bát lại cố chấp như vậy, có thể thấy bình thường lão thất rót vào tai hắn không ít lời linh tinh.
“Không muốn quay về cũng được… Vậy nói cho ta biết, Ám Võng Ngoạ Long ở đâu?”
“Ích Châu.”
“Cụ thể một chút… đồ ngốc, sao đệ không nói nó ở Đại Viêm luôn đi?” Minh Thế Nhân lại đá hắn một cước.
“Sao ta biết được… Thất sư huynh là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ta mà tìm được hắn thì còn sợ hãi Tịnh Minh Đạo làm gì?” Chư Hồng Cộng uỷ khuất nói.
“Đệ thôi đi, đệ tưởng lão thất một tay che trời không gì là không làm được hả?”
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa trại có một người chậm rãi đi vào.
Đám tiểu lâu la trong sơn trại đều lui về sau không dám ngăn cản.
Cả sơn trại đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng quay đầu nhìn sang.
“Lão thất?”
“Thất sư huynh?”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Tư Vô Nhai ăn mặc rất nghiêm túc, thân mặc trường bào, đầu đội cẩm quan, trên mặt nở nụ cười.
Hắn chắp tay nói với Minh Thế Nhân: “Tham kiến tứ sư huynh.”
Minh Thế Nhân không quá thích người này, hắn nhìn sang nơi khác, thái độ có vẻ lãnh đạm nói: “Ngươi còn có gan xuất hiện?”
“Nếu là sư phụ đến thì ta đương nhiên sẽ không xuất hiện. Nhưng người đến là sư huynh nên ta lại đứng ở đây…”