Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Ngươi đúng là giảo hoạt.” Minh Thế Nhân nghiêng người nói.  

             Tư Vô Nhai chầm chậm tiến về phía trước, bước lên bậc thềm rồi ngồi xuống cạnh Minh Thế Nhân, cười nói: “Nghe nói Ngụy Trác Ngôn đến Ma Thiên Các?”  

             “Lão thất, dẹp ý định đó đi, đệ không đào móc được tin tức gì từ ta đâu.” Minh Thế Nhân nói.  

             “Tứ sư huynh… chúng ta dù sao cũng là đồng môn, không cần khách sáo như vậy. Ta hỏi thế cũng là vì muốn tốt cho Ma Thiên Các thôi.”  

             “Ta nhổ vào!”  

             Minh Thế Nhân gay gắt nói: “Nếu ngươi thật sự vì Ma Thiên Các thì ngay bây giờ quay về chịu phạt đi! Sống hay chết phải xem ý trời!”  

             Trong lòng Chư Hồng Cộng lại càng hoảng hốt.  

             Đến mức sống chết như vậy… ta mà trở về chắc sẽ không có quả ngon để ăn đâu nhỉ?  

             Tư Vô Nhai cười nhạt nói: “Tứ sư huynh sao cứ thấy ta là tức giận như vậy… Huynh nói mấy lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, sao có thể trở về Ma Thiên Các?”  

             “Vậy ngươi phi thư cho Ma Thiên Các có mục đích gì?”  

             “Rất đơn giản…”  

             Tư Vô Nhai chỉ tay về phía lão bát Chư Hồng Cộng ngồi bên cạnh. “Tịnh Minh Đạo muốn ra tay với Mãnh Hổ sơn trại, lão bát nếu không được Ma Thiên Các che chở sẽ khó tránh thoát một kiếp này.”  

             “Không còn mục đích nào khác?” Minh Thế Nhân không tin.  

             Tư Vô Nhai lắc đầu. “Tứ sư huynh đừng nghĩ ta là người âm u bẩn thỉu như thế… chuyện chỉ có như vậy thôi.”  

             “Vậy tại sao ngươi không đi tìm nhị sư huynh hay đại sư huynh ấy?”  

             So sánh ba bên thì rõ ràng cầu sư phụ là chuyện khó khăn nhất.  

             Đại sư huynh và nhị sư huynh đều có đầy đủ năng lực ứng phó với Tịnh Minh Đạo.  

             “Đại sư huynh một ngày bận trăm công nghìn việc, không rảnh chú ý đến lão bát. Nhị sư huynh thường xuyên đi lại khắp nơi, hành tung không cố định, cũng không có nhà để về. Chỉ có Ma Thiên Các là thích hợp nhất.”  

             “Theo như lời ngươi nói thì bây giờ ta không muốn bắt lão bát về nữa.”  

             Minh Thế Nhân vẫn cứ thích đối nghịch với Tư Vô Nhai.  

             Tư Vô Nhai đáp: “Lão bát sẽ chết.”  

             “Vậy thì để hắn chết đi.”  

             Chư Hồng Cộng: “? ? ?”  

             Con mẹ nó ta nào có gây hấn với ai đâu?  

             Có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục nha!  

             Chư Hồng Cộng đứng phắt dậy, cao giọng nói: “Hai vị sư huynh… ta sẽ không đi đâu hết! Hơn nữa, chuyện của ta thì có liên quan gì đến các huynh đâu chứ?”  

             “Câm miệng!” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đồng thanh quát.  

             “. . .”  

             Chư Hồng Cộng quệt mông ngồi xuống.  

             Khó chịu ghê nha!  

             Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh nhìn Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh thật sự sẽ trơ mắt nhìn lão bát chết sao?”  

             Chư Hồng Cộng không muốn nói chuyện nữa. Chữ ‘chết’ này khiến hắn nghẹn lời đến chết lặng.  

             Minh Thế Nhân đáp: “Lão bát phản bội sư môn, cho dù có chết cũng là bị trừng phạt thích đáng.”  

             Biểu tình Tư Vô Nhai không thay đổi, chỉ tiếp tục nói: “Đã thế thì cứ để hắn chết đi vậy.”  

             Tiếp tục đấu khẩu với Minh Thế Nhân chẳng có ý nghĩa gì.  

             Tư Vô Nhai đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.  

             Thấy Tư Vô Nhai muốn rời đi, thanh âm của Minh Thế Nhân cũng hoà hoãn lại. “Lão thất, nghe lời khuyên của sư huynh một lần, ngừng tay lại đi…”  

             Tư Vô Nhai dừng bước, thản nhiên nói:  

             “Sư phụ chỉ còn sống được cao lắm mười lăm năm nữa thôi… Mười năm, tám năm, thậm chí còn ngắn hơn, Ma Thiên Các tất sẽ chịu một kiếp tai ương.”  

             Minh Thế Nhân sao lại không hiểu đạo lý này.  

             Hắn im lặng không nói gì.  

             Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Tứ sư huynh, đến lúc đó huynh định làm thế nào?”  

             “Chuyện sau này để sau này tính.”  

             “Thôi vậy… Coi như đệ chưa từng đến đây.”  

             Thân ảnh Tư Vô Nhai loé lên, rời khỏi Mãnh Hổ sơn trại.  

             Minh Thế Nhân không ngăn cản. Với thực lực và tu vi trước mắt, hắn muốn bắt Tư Vô Nhai lại là việc rất khó khăn.  

             Minh Thế Nhân trầm mặc một lúc rồi đột nhiên mở miệng nói: “Giải tán sơn trại! Đi theo ta!”  

             “A?”  

             “A cái gì mà a… Sư phụ có lệnh bắt đệ về Ma Thiên Các!” Minh Thế Nhân nói.  

             Chư Hồng Cộng nghẹn ngào, nhớ tới đủ loại thủ đoạn trách phạt của sư phụ hắn đã thấy sợ hãi, lập tức liên tục lắc đầu. “Hay là thôi đi… tứ sư huynh, người cùng một nhà tội gì phải khó xử nhau?”  

             Vừa nói, Chư Hồng Cộng vừa lùi lại hai bước.  

             “Lão bát… đệ muốn làm gì?”  

             “Xin lỗi sư huynh… ta vẫn chưa muốn trở về! Cáo từ!”  

             Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy!  

             Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta giận sôi.  

             Khoé môi Minh Thế Nhân nhếch lên, mỉm cười nói: “Để ta xem đệ chạy được tới đâu!”  

             Thân ảnh hắn loé lên, đuổi theo Chư Hồng Cộng.  

             Chư Hồng Cộng dẫu sao cũng là tu hành giả Thần Đình cảnh, về phương diện tốc độ đương nhiên thua xa Minh Thế Nhân tu vi Nguyên Thần cảnh.  

             Chỉ trong chớp mắt, Minh Thế Nhân đã đến sát sau lưng Chư Hồng Cộng.  

             Hắn đưa tay đánh ra một chưởng ——  

             Ầm!  

             Một chưởng này đánh vào lưng Chư Hồng Cộng khiến hắn chịu lực tác động bay về phía trước!  

             “Hả?” Minh Thế Nhân cảm giác được lực lượng trong một chưởng vừa rồi dường như bị thứ gì đó chặn lại.  

             Chư Hồng Cộng ngã sấp trên mặt đất rồi lại bò dậy chạy ra khỏi sơn trại.  

             “Ngăn hắn lại cho ta! Nhanh lên… nhanh!”  

             “Trại chủ… chuyện này…. Chạy mau!”  

             Minh Thế Nhân thấy thế, nghẹn lời không biết nói gì.  

             Tuy phương thức chiến đấu của bản thân hắn cũng là rất cẩn thận, thấy không ổn sẽ bỏ chạy, nhưng tuyệt đối không hèn như thế này, đến quay đầu lại cũng không dám.  

             Đường đường là đệ tử Ma Thiên Các lại biến thành bộ dáng này, đúng là làm mất hết mặt mũi của Ma Thiên Các.  

             “Đệ không còn chỗ nào để trốn đâu.”  

             Thanh âm Minh Thế Nhân truyền khắp toàn bộ Mãnh Hổ sơn trại.  

             Chư Hồng Cộng gấp gáp chạy ra sau núi.  

             Nhưng mà…  

             Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên, lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.  

             Cùng lúc đó.  

             Những cây dây leo chung quanh hắn bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ…  

             Đường ra sau núi ngay lập tức bị đám dây leo ngăn trở!  

             Chư Hồng Cộng lảo đảo lui lại. Lần này nguy thật rồi.  

             “Tứ sư huynh, huynh đừng ép ta!” Chư Hồng Cộng biến sắc nói. “Bát Phương Trận!”  

             “Bớt lấy cái trận nát ấy ra doạ ta đi… đừng trách sư huynh vô tình, lần trước lúc đến đây ta đã động tay động chân vào nó rồi.” Minh Thế Nhân cười như không cười, từng bước tiến tới.  

             Chư Hồng Cộng lúc này rất muốn khóc.  

             Đám huynh đệ sau lưng hắn cũng bị doạ đến run rẩy.  

             “Trại chủ… hay là, hay là người đi theo sư huynh về đi!”  

             “? ? ?”  

             Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Vẫn là tên thuộc hạ như ngươi hiểu chuyện, biết lý lẽ.”  

             Ken két, ken két…  

             Con đường sau lưng Chư Hồng Cộng đã bị dây leo ngăn trở toàn bộ.  

             Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân đã luyện tới mức lô hoả thuần thanh.  

             Năng lượng nguyên khí trên người hắn không ngừng phát tán ra giống như thuỷ triều.  

             Những nơi nó chạm phải, dây leo đều liên tục tăng trưởng.  

             Một chiêu Vạn Mộc Phùng Xuân này cho dù gặp phải Nguyên Thần cảnh tam diệp tứ diệp cũng đủ sức đánh một trận, huống hồ trước mặt chỉ là Chư Hồng Cộng Thần Đình cảnh mà thôi?  

             Bảo Thiền Y của Chư Hồng Cộng chỉ có tác dụng bảo hộ hắn không bị thương tổn chứ không cách nào gia tăng sức chiến đấu.  

             Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thế Nhân bước tới trước mặt.  

             Không có Bát Phương Trận, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.  

             Cách biệt một trời một vực.  

             Chư Hồng Cộng nghẹn ngào… tất cả đường lui đều đã bị huỷ!  

             “Sư… sư huynh…”  

             Minh Thế Nhân vỗ vai hắn, nhẹ giọng thở dài. “Nghe lời ta.”  

             Nói xong lời này, Minh Thế Nhân cất cao giọng nói với đám huynh đệ trên Mãnh Hổ sơn trại. “Các ngươi tìm đường mưu sinh đi thôi.”  

             “Trại chủ!”  

             “Trại chủ!”  

             Điều khiến Minh Thế Nhân kinh ngạc là những huynh đệ trông yếu ớt nhát gan kia vậy mà lại hội tụ đông đủ, toàn bộ quỳ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.  

             Chư Hồng Cộng lừ mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Tài vật trong trại lấy ra chia nhau hết đi… Sau đó thì, cút.”

Advertisement
';
Advertisement