Lời nói này của Chư Hồng Cộng hiên ngang lẫm liệt, nghĩa chính ngôn từ, rất có khí thế của một Trại chủ.
Các huynh đệ quỳ dưới đất khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang dập đầu với Chư Hồng Cộng.
“Đa tạ Trại chủ!”
“? ? ?”
Sáo lộ không phải nên chảy đầy nước mắt nước mũi, cảm động nói lời chia tay, nhất quyết không chịu rời đi hay sao?
“Trại chủ, người yên tâm đi… chúng ta nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của người!”
“Cút! Một đám không có lương tâm!”
Đám huynh đệ vội vàng đứng lên, giải tán ngay lập tức.
Minh Thế Nhân khẽ giơ tay, đám dây leo ngăn trở lối đi từ từ biến mất.
Hắn không cần thiết phải so đo với mấy tiểu lâu la này, huống hồ bọn họ còn là thủ hạ của Chư Hồng Cộng, để bọn họ rời đi cũng tốt.
“Đừng lưu luyến cái sơn trại nát này nữa! Ma Thiên Các không chứa nổi đệ hay sao?” Minh Thế Nhân thấy bộ dạng khổ sở của Chư Hồng Cộng bèn bực mình nói.
“Sư huynh… Mãnh Hổ sơn trại là tâm huyết của ta, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều có tình cảm với ta mà.”
“Cút!”
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái. Đến lúc này rồi còn lắm lời!
Chư Hồng Cộng vội vàng nói: “Đi thôi…”
Hai người bay ra khỏi Mãnh Hổ Sơn.
“Lão bát… trên người đệ mặc bảo bối gì thế?” Minh Thế Nhân nhớ lại lúc nãy khi hắn đánh ra một chưởng kia.
Chư Hồng Cộng vội vàng ôm chặt quần áo trên người. “Sư huynh… huynh đừng có ý đồ với ta!”
Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu. “Thôi đi, bớt có che che giấu giấu, đừng tưởng là ta không biết. Ta chỉ không ngờ tới lão thất lại giúp đệ có được Bảo Thiền Y.”
“. . .”
“Đệ không bị đám lừa trọc kia đánh chết là giỏi lắm rồi đó!” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên.
“Hắc hắc, thường thôi thường thôi.”
Hai người đạp không rời đi.
Cùng lúc đó.
[Ting — bắt được nghiệt đồ Chư Hồng Cộng, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Thông báo này khiến Lục Châu hoàn toàn bất ngờ.
Vốn hắn chỉ định để Minh Thế Nhân đi kiểm tra chuyện lão thất… Bây giờ xem ra Minh Thế Nhân đã tiện tay bắt luôn lão bát trở về.
Thôi, bắt lại cũng tốt, để nó khỏi đi gieo hoạ khắp nơi.
Trong Ma Thiên Các, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 13.312
Pháp thân: Lục Hào Ly Hợp
Tuổi thọ còn lại: 5.988 ngày
Đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 1, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đang nghỉ ngơi. . . ), Bệ Ngạn.
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng), Trảm Mệnh Đao, Phạm Thiên Lăng, Lệ Ngân Tương.
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Đã hai ngày trôi qua, Bạch Trạch vẫn đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
Lục Châu lắc đầu. Cuộc chiến với thập vu đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, không biết phải đến chừng nào nó mới nghỉ ngơi xong.
Lục Châu lại nhìn vào Thương thành.
Không có bảo rương nào để mua.
Lục Châu ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định rút thưởng một đợt.
Sau năm lần thất bại liên tiếp, điểm may mắn đã tăng lên thành 19 điểm.
Hiện tại điểm công đức vẫn đủ cho hắn chơi trò rút thưởng hàng ngày… Đương nhiên không thể rút thưởng quá nhiều.
“Hoa trưởng lão cầu kiến.” Bên ngoài truyền đến một tiếng hô.
Hoa Vô Đạo mang theo gương mặt đầy mỏi mệt bước vào đại điện.
Cuộc chiến với Kiếm Thánh La Sĩ Tam gần như đã tiêu hao toàn bộ lực lượng của hắn.
Hoa Vô Đạo vào trong, cung kính hành lễ với Lục Châu.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Hoa trưởng lão có chuyện gì?”
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Các chủ… ta đúng là có chuyện muốn nhờ.”
“Cứ nói đi đừng ngại.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“Mấy ngày nay ta đã suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không thể mặc kệ chuyện này…” Hoa Vô Đạo tiếp tục nói. “Bộ xương già này muốn cầu một việc, có liên quan đến Đinh Phồn Thu.”
“Ồ?”
“Đinh Phồn Thu xuất thân từ Vân Tông, nói cho cùng hắn là vì bị ta xúi giục nên mới gây ra chuyện như vậy. Kỳ thực chuyện này không liên quan đến hắn…” Hoa Vô Đạo nói.
Không đợi Lục Châu trả lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng quát to của Đoan Mộc Sinh ——
“Hoa trưởng lão! Thứ cho ta không thể đồng tình!”
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn sang.
Đoan Mộc Sinh vẻ mặt chính trực mang theo tức giận, tay cầm Bá Vương Thương bước vào trong đại điện.
Uy phong lẫm liệt!
“Đinh Phồn Thu giả mạo Ma Thiên Các, theo quy củ của chúng ta là phải bị chặt thành tám khúc, ném cho chó ăn! Ngươi là người của Ma Thiên Các lại chỉ biết nghĩ cho ngoại nhân?” Đoan Mộc Sinh nói.
Mặt mo Hoa Vô Đạo đỏ ửng.
Đoan Mộc Sinh lại nói: “Ngươi đấu với La Sĩ Tam ai thắng ai thua ta mặc kệ. Nhưng Đinh Phồn Thu tuyệt đối không thể rời đi!”
Bang!
Bá Vương Thương dộng mạnh xuống đất.
Hoa Vô Đạo hổ thẹn nói: “Ta đã rời khỏi Vân Tông, ta muốn chặt đứt mọi liên kết với nơi ấy. Mà Đinh Phồn Thu chính là liên kết cuối cùng…”
“Vừa hay! Hoa trưởng lão hãy giết hắn đi để tỏ rõ thái độ của ngươi!” Đoan Mộc Sinh nói.
“. . .”
Trong lòng Hoa Vô Đạo cực kỳ nghẹn ngào…
Đoan Mộc Sinh chính là khắc tinh trong cuộc đời hắn!
Mỗi lần nhìn thấy Đoan Mộc Sinh, Hoa Vô Đạo đều cảm thấy nghẹn muốn chết.
Luận bàn thì khỏi phải nói. Từ khi làm đối đủ cho Đoan Mộc Sinh ma luyện, tần suất thì dày đặc, lúc thắng lúc bại!
Có lúc Hoa Vô Đạo còn nghĩ, có khi nào do Đoan Mộc Sinh thua nhiều nên mới nhìn hắn không vừa mắt?
“Thôi vậy…”
Hắn chắp tay nói với Lục Châu. “Ta nguyện ý bị phạt.”
Thế nhưng…
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoa Vô Đạo, từ tốn nói: “Bản toạ có thể thả Đinh Phồn Thu ra.”
Lời vừa thốt ra, Đoan Mộc Sinh trừng to mắt.
Hoa Vô Đạo giật mình.
“Các chủ…”
“Nhưng có một điều kiện.” Lục Châu nói.
“Mời Các chủ nói… dù ta rời khỏi Vân Tông nhưng lời nói vẫn còn có chút trọng lượng. Một vài trưởng lão trong Vân Tông ít nhiều đều thiếu nhân tình của ta.” Hoa Vô Đạo cảm thấy lần này Vân Tông phải hao tốn không ít.
“Bản toạ chỉ cần Hắc Mộc Liên.”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Hắn sửng sốt.
Đoan Mộc Sinh cũng sửng sốt.
Hoa Vô Đạo trợn to mắt nói: “Các chủ, Hắc Mộc Liên là thứ trân quý bậc nào, sao Vân Tông có thể chấp nhận dùng nó để trao đổi Đinh Phồn Thu! Chuyện này…”
Lục Châu phất tay nói: “Không cần gấp gáp cự tuyệt. Trở về suy nghĩ thật kỹ đi.”
Cho dù Hoa Vô Đạo mặt dày cũng không tiện nói thêm gì.
Hắn chắp tay cung kính rời khỏi đại điện.
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói: “Sư phụ, lão già này có dị tâm, hay là…”
“Không cần.”
Lục Châu phất tay. “Cứ cho hắn thêm một chút thời gian.”
Đoan Mộc Sinh không dám dị nghị, chỉ hỏi: “Sư phụ cần Hắc Mộc Liên để làm gì?”
“Tiểu sư muội ngươi vẫn chưa đả thông khí hải… Hắc Mộc Liên là thiên tài địa bảo thích hợp nhất để đả thông khí hải cho nó.”
“Sư phụ tu vi cao thâm, sao cần phải dùng tới Hắc Mộc Liên?”
“Cưỡng ép đả thông khí hải sẽ không hiệu quả bằng Hắc Mộc Liên.” Lục Châu đáp.
“Đồ nhi minh bạch.”
Cùng lúc đó, Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào đại điện.
“Sư phụ, tứ sư huynh trở về!” Tiểu Diên Nhi cười hì hì bẩm báo.
Ngoài đại điện.
Minh Thế Nhân và lão bát Chư Hồng Cộng đang chậm rãi lên núi.
Bước chân Chư Hồng Cộng còn nhỏ và ngập ngừng hơn cả tân nương tử mới về nhà chồng.
Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn. “Đã đến Ma Thiên Các rồi còn lề mà lề mề cái gì? Có tin ta đánh gãy chân đệ rồi xách đệ đi không hả?”
“Đừng đừng đừng… ta chỉ là đang mắc tiểu thôi.”
Chư Hồng Cộng nhìn cảnh vật và các công trình kiến trúc quen thuộc xung quanh… đây chính là nơi hắn sợ nhất: Ma Thiên Các.