Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Lục Châu hài lòng gật đầu.  

             Xem như Vân Tông thức thời.  

             Nhưng Hoa Vô Đạo lại tiếp tục nói: “Có điều… bọn hắn còn có một điều kiện đi kèm.”  

             “Nói.”  

             “Một mình Đinh Phồn Thu không đủ, cần phải thêm một kiện vũ khí cấp thiên giai.” Khi nói câu này, Hoa Vô Đạo gần như là lí nhí.  

             Hắn cũng cảm thấy mình nói vậy cứ như đang nói giúp cho Vân Tông.  

             Nơi này dù sao cũng là Ma Thiên Các, không biết Các chủ nghe vậy có tức giận hay không.  

             Nhưng biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn rất thản nhiên.  

             Minh Thế Nhân chợt cất tiếng: “Đúng là lòng tham không đáy. Ma Thiên Các chịu cùng bọn hắn làm giao dịch đã là cho bọn hắn cơ hội rồi, vậy mà còn đòi vũ khí thiên giai? Ngươi cũng biết là vũ khí thiên giai quý giá cỡ nào mà?”  

             Vân Tông đưa ra yêu cầu này rõ ràng là đang chê giá trị của Đinh Phồn Thu quá thấp.  

             Tuy Đinh Phồn Thu là cao thủ ngũ diệp, nhưng theo Vân Tông thì một tên Đinh Phồn Thu vẫn chưa đủ để đổi lấy một mảnh Hắc Mộc Liên.  

             “Ta đương nhiên biết vũ khí thiên giai quý giá thế nào… Vả lại ta cũng nghĩ Các chủ không nên đáp ứng yêu cầu này của bọn hắn.” Thái độ Hoa Vô Đạo cũng rất kiên quyết.  

             Minh Thế Nhân kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi không lo lắng cho Đinh Phồn Thu sao?”  

             “Tuy ta cảm thấy mặc cảm tội lỗi với hắn, nhưng vẫn có lập trường của mình chứ.” Hoa Vô Đạo nói.  

             “Sư phụ… chuyện này liên quan đến tương lai của tiểu sư muội, xin người hãy tự mình quyết định.” Minh Thế Nhân khom người nói với Lục Châu.  

             Tiểu Diên Nhi không nói lời nào nhưng trong mắt tràn ngập chờ mong.  

             Với tư cách là đệ tử Ma Thiên Các, ai cũng biết trong tay sư phụ có rất nhiều vũ khí.  

             Trong tu hành giới cũng đồn đại rằng Cơ Thiên Đạo là đứa con cưng của trời, hắn đã thu hoạch được rất nhiều bảo vật và vũ khí trong thiên hạ.  

             Thế nên mới bồi dưỡng ra được đám ác đồ nghịch thiên tới mức ấy.  

             Thế nên Vân Tông muốn nhân cơ hội này để đổi lấy một kiện vũ khí tốt, đồng thời còn hoà hoãn lại quan hệ với Ma Thiên Các.  

             Cho dù Ma Thiên Các không đồng ý thì mối quan hệ hai bên vẫn duy trì như hiện tại, không ảnh hưởng gì lớn đến Vân Tông.  

             Không thể không nói, Vân Tông tính toán thật hay.  

             Lục Châu chậm rãi nói: “Trong tay bản toạ có không ít vũ khí… nhưng không có nghĩa là có thể tuỳ tiện lấy tặng người khác.”  

             Hoa Vô Đạo không kinh ngạc, chắp tay đáp lời: “Ta sẽ nhanh chóng thông tri cho Vân Tông.”  

             “Vân Tông đã không chịu giao ra Hắc Mộc Liên… vậy hôm nào rảnh bản toạ đành phải đến đoạt thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.  

             “. . .”  

             Vừa nghe thấy chữ ‘đoạt’, Hoa Vô Đạo lập tức lúng túng.  

             Với tình huống trước mắt, nếu Ma Thiên Các thật sự đến Vân Tông đoạt Hắc Mộc Liên thì kẻ cầm đầu đương nhiên phải là Hoa Vô Đạo hắn.  

             Da mặt hắn mỏng lắm, phải làm sao đây?  

             “Lui ra đi.” Giọng điệu Lục Châu dứt khoát, tỏ rõ không thể thương lượng.  

             Hoa Vô Đạo chắp tay lui lại, không nói gì nữa.  

             Minh Thế Nhân lại nói: “Sư phụ, biện pháp này được đó… Đã lâu rồi con không đi cướp đoạt đồ vật của người khác. Nếu còn tiếp tục như vậy chắc thứ hạng trên Hắc Bảng của con sẽ tuột xuống mất!”  

             “Làm càn.” Lục Châu cao giọng mắng.  

             Minh Thế Nhân bị doạ giật mình, vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi biết sai!”  

             Nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lại gây hoạ.  

             Tiểu Diên Nhi bỗng nói: “Sư phụ, con không cần Hắc Mộc Liên nữa. Con không tin mình không đả thông được khí hải.”  

             Lục Châu quay sang nhìn Tiểu Diên Nhi: “Thật sao?”  

             “Đương nhiên là thật.” Tiểu Diên Nhi cười nói. “Dù sao con còn có sư phụ bảo vệ mà.”  

             “Nha đầu con thật là…”  

             Lục Châu nghiêm mặt nói: “Thiên phú của con không hề tầm thường, nếu không vào được Nguyên Thần cảnh sẽ rất đáng tiếc. Hắc Mộc Liên chính là thiên tài địa bảo có thể giúp con giải khai khí hải. Con rồi cũng phải lớn, sư phụ không có khả năng che chở con cả đời…”  

             Hắn không thể nói thẳng ra là vì thực lực mình quá mức yếu kém, cần tiểu nha đầu nàng ở bên cạnh bảo vệ hắn nha!  

             Tiểu Diên Nhi nghe vậy cảm động không thôi, nàng nghẹn ngào nói: “Sư phụ sẽ không chết đâu mà…”  

             “. . .”  

             Tuy biết nàng có ý tốt nhưng sao nghe cứ thấy kỳ kỳ.  

             Cùng lúc đó.  

             Tại Kiếm Đàn, Vân Tông.  

             Vân Tông có bát đại Thánh Đàn là bảo địa tu luyện, chỉ có Kiếm Đàn là nơi ít người nhất.  

             Bởi vì Kiếm Đàn chỉ thuộc về một người, đó chính là Kiếm Thánh La Sĩ Tam.  

             Thất đại Thánh Đàn còn lại được phân chia thứ bậc rõ ràng, từ tạp dịch đến ngoại môn đệ tử rồi nội môn đệ tử, sau đó đến tầng lớp tinh anh.  

             Chỉ riêng có Kiếm Đàn là được thành lập chuyên cho La Sĩ Tam.  

             La Sĩ Tam một lòng theo đuổi kiếm đạo chí tôn, chỉ thu mấy tên đệ tử. Ngoại trừ một vài đệ tử quản lý Kiếm Đàn và một số đệ tử thuộc phân đàn khác đến thỉnh giáo học hỏi ra thì gần như chẳng còn ai khác.  

             Ở giữa Kiếm Đàn có một lô đỉnh lớn bốc ra khói xanh lượn lờ.  

             “Sư phụ đã bế quan gần một tháng, thương thế chắc đã khỏi hẳn.”  

             “Hoa Vô Đạo không làm sư phụ bị thương, sư phụ chủ yếu chỉ đang khôi phục tu vi thôi.”  

             “Khôi phục tu vi chỉ cần bảy ngày là được rồi mà, sao phải bế quan lâu như vậy? Ta còn rất nhiều vấn đề về kiếm thuật muốn thỉnh giáo sư phụ đây.”  

             “Trước đó sư phụ đã dặn, sẽ có người đến tìm sư phụ luận bàn. Thế nên sư phụ phải luôn bảo trì trạng thái đỉnh phong.”  

             “Là ai đến mà khiến sư phụ thận trọng như thế?”  

             “Nếu đối thủ cường đại như vậy… Chúng ta trốn đến tổng đàn là được mà.”  

             “Sư phụ đã nói trốn tránh chỉ là biện pháp nhất thời, không thể trốn được cả đời.”  

             Đám đệ tử bàn luận hứng khởi, không hề chú ý thấy bên ngoài Kiếm Đàn có một thanh bào kiếm khách chân đạp hư không dạo bước tới.  

             Chỉ trong giây lát, thanh bào kiếm khách đã vượt qua được tầng tầng lớp lớp bình chướng rồi xuất hiện trên Kiếm Đàn.  

             “Ai đó?”  

             Có đệ tử nhìn thấy thanh bào kiếm khách đang lơ lửng trên không trung, lập tức sợ hãi quát to.  

             Những đệ tử khác đều rút kiếm chĩa về phía thanh bào kiếm khách như lâm đại địch.  

             Đối thủ cường đại đến mức có thể quỷ dị xuất hiện trên bầu trời Kiếm Đàn, điều này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ!  

             Thanh bào kiếm khách ôn hoà nói:  

             “Các vị đừng kinh hoảng. Ta có hẹn với Kiếm thánh, mong các vị đi thông báo giúp một tiếng.”  

             Đám đệ tử khẽ thở phào một hơi.  

             Còn may không phải là địch nhân.  

             Kiếm Thánh La Sĩ Tam thành danh đã lâu, có bằng hữu mạnh mẽ như vậy cũng không có gì lạ.  

             “Thì ra là bằng hữu của gia sư! Vãn bối đi thông báo ngay, mong tiền bối chờ một lát.”  

             “Làm phiền rồi.”  

             Tên đệ tử vừa chạy đến bên ngoài phòng bế quan thì một cỗ nguyên khí cường đại bỗng xuất hiện mở tung cửa phòng!  

             Mấy đạo kiếm cương từ trong phòng bắn ra ngoài!  

             Vù vù!  

             Kiếm cương xông lên Kiếm Đàn bay thẳng về phía thanh bào kiếm khách!  

             “Đây là…” Đám đệ tử quá mức sợ hãi.  

             Ầm ầm ầm!  

             Thanh bào kiếm khách nhẹ nhàng ngưng tụ cương phong thành một tấm chắn ngăn cản toàn bộ kiếm cương đang bắn tới.  

             Kiếm cương chậm rãi tiêu tán.  

             Kiếm Thánh La Sĩ Tam chắp tay sau lưng, đạp không bay lên.  

             “Sư phụ!”  

             “Sư phụ!”  

             Đám đệ tử đồng loạt thỉnh an.  

             La Sĩ Tam không để ý đến bọn đệ tử mà bay đến trước mặt thanh bào kiếm khách rồi ngưng lại ở khoảng cách mấy chục mét.  

             “Đến rồi sao?”  

             Nhìn La Sĩ Tam lộ rõ phong phạm cao thủ, thanh bào kiếm khách nở nụ cười hài lòng.  

             “… Ngươi bây giờ cũng tạm được. Thú vị.”  

             “Ta vốn tưởng rằng ngươi không đám tới. Tu hành giả trên Kiếm Đàn ở Vân Tông tuy không nhiều nhưng cũng không phải chỗ để bọn chuột nhắt phá phách. Ngươi không sợ ta bố trí cạm bẫy chờ ngươi đến sao?”  

             “Vậy thì lúc khác ta lại đến giết.”  

             La Sĩ Tam khẽ gật đầu nói: “Ta tung hoành trong tu hành giới nhiều năm, cũng khinh thường sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế. Ta không giống với bọn ma đạo các ngươi, muốn đánh thì đánh một trận cho công bằng.”  

             “Thế thì càng tốt.”  

             Nhìn thanh bào kiếm khách vân đạm phong khinh trước mặt, La Sĩ Tam không dám khinh thường. Hắn cung kính ôm quyền, cất cao giọng nói:  

             “Đại thủ toạ Kiếm Đàn Vân Tông, La Sĩ Tam, xin được chỉ giáo!”  

             “Ngu Thượng Nhung.” Thanh bào kiếm khách cũng ôm quyền, trên mặt vẫn mang nét cười thản nhiên.

Advertisement
';
Advertisement