Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Khi hắn nói ra cái tên này, giọng hắn rất nhẹ, rất nhạt, nhưng cũng đủ để truyền tới phía trên Kiếm Đàn.  

             Những đệ tử Kiếm Đàn đang ngẩng đầu nhìn xem, vốn tưởng đó là bạn cũ của sư phụ, nhưng khi nghe thấy cái tên này thì người nào người nấy giống như bị sét đánh, đứng như trời trồng.  

             Ngu Thượng Nhung, cái tên khiến ai nghe thấy cũng phải sợ mất mật.  

             Nhị đệ tử Ma Thiên Các.  

             Thích khiêu chiến với các cao thủ kiếm đạo trong thiên hạ.  

             Được cả tu hành giới của Đại Viêm công nhận là ma đầu một lời không hợp liền đại khai sát giới, bị mọi người đặt cho ngoại hiệu là Kiếm Ma.  

             Bọn họ không hề ngờ tới vị thanh bào kiếm khách khiêm tốn hữu lễ vừa rồi chính là nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung đại danh đỉnh đỉnh của Ma Thiên Các.  

             Đám hậu bối trẻ tuổi mỗi khi nghe đến ác danh của hắn đều cho rằng Kiếm Ma là tên có ngoại hình vừa nhìn đã biết là phường đại gian đại ác, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là kẻ xấu.  

             Thế nhưng vị thanh bào kiếm khách này… có chỗ nào giống với Kiếm Ma?  

             “Thông tri cho tổng đàn, báo với các vị trưởng lão mau đến đây bắt Kiếm Ma!” Một tên đệ tử tỉnh táo lại, thấp giọng nói.  

             Thế nhưng… hắn vừa mới nói xong La Sĩ Tam đã phất tay áo, một thủ ấn hình bàn tay bay tới…  

             Chát!  

             … Mạnh mẽ đánh lên mặt tên đệ tử khiến hắn lăng không xoay một vòng rồi ngồi bệt xuống đất, một bên má đã sưng đỏ.  

             Toàn trường lặng ngắt như tờ.  

             La Sĩ Tam thản nhiên nói: “Ta đã bảo là muốn đánh một trận công bằng.”  

             Ngu Thượng Nhung vẫn nở nụ cười, trong mắt tràn ngập bình tĩnh.  

             Hắn vốn không hề để mấy tên tiểu lâu la vào mắt.  

             “Mời.” La Sĩ Tam nâng tay phải lên, lòng bàn tay ngửa ra.  

             Từ trong lô đỉnh ở giữa Kiếm Đàn, một thanh phi kiếm lấp lánh quang mang bay vọt ra rồi rơi vào lòng bàn tay hắn.  

             Vũ khí địa giai đỉnh phong.  

             Ánh mắt Ngu Thượng Nhung từ đầu tới cuối đều không rời khỏi La Sĩ Tam.  

             Thanh kiếm kia không đủ để hấp dẫn sự chú ý của hắn.  

             La Sĩ Tam cảm nhận được sự khinh thường của Ngu Thượng Nhung, trong lòng giận dữ. Hắn vung tay lên.  

             Thanh kiếm kia đột nhiên từ một hoá thành mười!  

             Mười thanh kiếm được cương khí hùng hậu bao bọc tạo ra âm thanh cộng hưởng nguyên khí.  

             Các đệ tử đứng trên Kiếm Đàn đều tỏ ra hưng phấn.  

             Được may mắn tận mắt chứng kiến trận chiến giữa sư phụ và Kiếm Ma là một cơ duyên lớn đối với bọn họ!  

             Mười thanh kiếm hoàn toàn khác biệt với mười ba đạo kiếm cương.  

             Kiếm cương là do nguyên khí ngưng kết lại thành kiếm cương.  

             Còn mười thanh kiếm này có vũ khí dẫn đạo, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với mười ba đạo kiếm cương.  

             Tầm quan trọng của vũ khí không cần nói cũng biết.  

             Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm mười thanh kiếm kia.  

             Kiếm Thánh La Sĩ Tam hừ nhẹ một tiếng…  

             Mười thanh kiếm phục tùng mệnh lệnh của hắn, dùng phương thức bất quy tắc bay thẳng đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.  

             Cương khí rung động, cuốn lên thành một trận cuồng phong.  

             Thổi bay mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung.  

             Từ đầu tới cuối trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, khoanh tay bình tĩnh nhìn La Sĩ Tam.  

             Mười thanh kiếm cộng hưởng tạo ra tiếng ông ông, trong chớp mắt đã bay tới trước mặt hắn.  

             Ông!  

             Lực lượng nguyên khí cường đại tạo thành tường đồng vách sắt ngăn trở mười thanh kiếm.  

             Ngu Thượng Nhung vẫn khoanh tay đứng lơ lửng tại chỗ.  

             Thanh trường kiếm màu đỏ đeo trên lưng vẫn yên tĩnh chờ lệnh.  

             Hắn không hề xuất thủ!  

             La Sĩ Tam trầm giọng nói: “Ngươi quá chủ quan!”  

             Mười thanh kiếm kia lại phân ra lần nữa!  

             Từ mười biến thành hai mươi!  

             La Sĩ Tam có thể khống chế nhiều nhất mười ba đạo kiếm cương, nhưng khống chế vũ khí thì không bị hạn chế số lượng.  

             Hai mươi thanh kiếm đâm ầm ầm ầm vào bức tường cương khí với khí thế như muốn dời non lấp biển!  

             Ầm ầm ầm!  

             Ngu Thượng Nhung vẫn đứng yên bất động.  

             Vân đạm phong khinh, bất động như núi.  

             Hai mươi thanh kiếm đâm vào bức tường cương khí phát ra tiếng vang chấn động cả Kiếm Đàn.  

             Nhưng đáng tiếc, cho dù La Sĩ Tam có tấn công thế nào thì Ngu Thượng Nhung vẫn chỉ lạnh nhạt đối mặt với đám kiếm cương.  

             Kiếm cương bao quanh La Sĩ Tam ngày càng nhiều, lít nha lít nhít như thuỷ triều.  

             Kiếm đạo suy cho cùng vẫn là năng lực khống chế kiếm cương.  

             Cũng chính là năng lực ngưng khí thành cương.  

             Đối thủ có thực lực chênh lệch không bao nhiêu thường phải chiến đấu để tiêu hao thể lực của nhau. Ai có nguyên khí nhiều hơn thì biểu hiện cho việc kẻ đó có tu vi cao thâm hơn.  

             Đương nhiên, mặc kệ phương thức tấn công có loè loẹt đến đâu đi nữa thì điều đơn giản nhất của đại đạo chính là đánh bại, thậm chí là giết chết đối thủ.  

             Rốt cuộc ——  

             Bức tường cương khí chắn trước mặt Ngu Thượng Nhung bị thế tấn công mãnh liệt của La Sĩ Tam bức lui mấy bước.  

             Tuy vậy Ngu Thượng Nhung vẫn đứng khoanh tay hệt như lúc trước, không hề động thủ.  

             Đối với một cường giả có danh xưng “Kiếm Thánh” thì đây rõ ràng là một sự sỉ nhục lớn lao.  

             La Sĩ Tam đạp không bay lên, hai tay hợp lại.  

             Hai mươi thanh kiếm bị triệu hồi, hợp lại làm một!  

             La Sĩ Tam chắp tay đặt trước ngực, thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.  

             Đồng thời nguyên khí bốn phía nhanh chóng tụ tập lại bao lấy thân kiếm.  

             “Đại chiêu của sư phụ.”  

             Các đệ tử đứng trên Kiếm Đàn mở to mắt nhìn.  

             Đây là kiếm kỹ thành danh của Kiếm Thánh, Kiếm Tâm Địa Ngục.  

             Tên cũng như ý nghĩa, lấy vũ khí làm trung tâm, tạo thành một không gian cương khí hội tụ, cương khí trong khu vực đó sắc bén lộn xộn, bất kỳ địch nhân nào xuất hiện bên trong không gian đều sẽ bị kiếm cương tấn công, nhưng đây cũng chỉ là những chiêu thức mở đầu. Chiêu thức có uy lực mạnh nhất chính là bộc phát kiếm cương tạo thành gai nhọn hội tụ lại một chỗ, biến thành một cây gai kiếm cương cực lớn.  

             Một chiêu này có uy lực huỷ thiên diệt địa.  

             “Bách Kiếp Động Minh!”  

             Ông.  

             Pháp thân xuất hiện, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang vọng trên Kiếm Đàn.  

             Các đệ tử nhìn không gian bành trướng mà kích động không thôi.  

             Thất diệp kim liên cấp tốc xoay tròn, dưới sự gia trì của pháp thân, Ngu Thượng Nhung phải ứng phó ra sao?  

             Ánh mắt mọi người lại dời sang Ngu Thượng Nhung.  

             Ngu Thượng Nhung hơi ngẩng đầu nhìn Kiếm Tâm Địa Ngục đang tạo thành một cây gai kiếm cương cực lớn.  

             La Sĩ Tam trầm giọng nói: “Chỉ mong ngươi có thể khiến cho ta hài lòng!”  

             Hai tay hắn phất mạnh tạo thành động tác bổ xuống ——  

             Đồng thời một chiêu Kiếm Tâm Địa Ngục cũng lao vụt xuống đánh về phía Ngu Thượng Nhung!  

             Ngu Thượng Nhung khẽ lắc mình, toàn thân như biến thành một bóng dáng hư ảo khiến chiêu chí cường Kiếm Tâm Địa Ngục hoàn toàn thất bại!  

             “Hả?” La Sĩ Tam nhíu mày. “Chướng Nhãn Pháp?”  

             Hắn không ngờ Ngu Thượng Nhung có thể vừa tu luyện kiếm đạo vừa luyện Chướng Nhãn Pháp đến trình độ này.  

             Sau khi Kiếm Tâm Địa Ngục mang theo cuồng phong tàn phá bừa bãi khắp nơi, tầm nhìn của mọi người dần dần khôi phục.  

             Ngu Thượng Nhung vẫn đứng lơ lửng tại chỗ, hai tay khoanh lại, mặt mỉm cười, mắt không chớp nhìn La Sĩ Tam.  

             “Chuyện gì đã xảy ra?”  

             Các đệ tử kinh hãi không thôi.”  

             “Không thể nào!”  

             “Sao hắn có thể làm được như vậy?”  

             La Sĩ Tam cũng rất hiếu kỳ, chỉ là hắn bình tĩnh hơn so với bọn đệ tử.  

             Hắn hỏi Ngu Thượng Nhung: “Ngươi định vĩnh viễn không xuất thủ?”  

             Ngu Thượng Nhung ôn hoà mỉm cười: “Nếu ta xuất thủ, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”  

             “Đúng là cuồng vọng!”  

             “Ngươi hiểu lầm ta.”  

             “Hả?”  

             “Nếu ngươi thật sự hiểu ta… sẽ biết rằng vừa rồi ta rất khiêm tốn…”  

             “. . .”  

             Kẻ sĩ có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!  

             Thân ảnh La Sĩ Tam loé lên.  

             Bóng ảnh xuất hiện đầy trời.  

             Dưới sự gia trì của pháp thân Bách Kiếp Động Minh, tốc độ hắn nhanh như thiểm điện.  

             Một chiêu này rất giống với Đạo Ẩn Chi Thuật.  

             Đồng thời xuất hiện cùng với bóng ảnh là hằng hà sa số kiếm cương, toàn lực đánh về phía Ngu Thượng Nhung.  

             Ngu Thượng Nhung mỉm cười, khẽ gật đầu, dường như rất vừa lòng với chiêu thức này của đối thủ.  

             Trong khoảnh khắc trước khi bức tường cương khí trước mặt hắn vỡ vụn.  

             Ngu Thượng Nhung nhấc tay phải lên.  

             Nhanh chóng huơ kiếm!  

             Trái, giữa, phải.  

             Ba đạo thân ảnh chợt loé lên.  

             Giống như trùng trùng điệp điệp bóng ảnh chồng lên nhau.  

             Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.  

             Trường Sinh Kiếm đỏ rực đột nhiên toả ra hào quang chói sáng bao phủ đại địa.  

             Không gian sóng gợn ba động như đang ở trong nước.  

             La Sĩ Tam chỉ thấy đầu óc mình kêu ong ong, trong mắt hắn đã không còn nhìn rõ thân ảnh Ngu Thượng Nhung.

Advertisement
';
Advertisement