Từ khi Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các, hắn dùng kiếm đánh bại đủ loại cao thủ trong thiên hạ mà chưa từng thua một trận nào.
Cho dù là một trong tam đại kiếm si Trần Văn Kiệt hay cao thủ lục diệp của danh môn chính đạo, thậm chí cao thủ thất diệp đều phải chết dưới kiếm của hắn.
Vì thế hắn thuận lợi trèo lên hạng năm trên Hắc Bảng.
Nếu không phải vì hắn thích độc lai độc vãng tự do tự tại thì vị trí trên Hắc Bảng đã cao hơn hiện tại.
Không ai biết tu vi của Ngu Thượng Nhung sâu đến đâu.
Có người nói tu vi của hắn ngang ngửa với đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các.
Trước đây hai người bọn hắn là đồ đệ được Cơ Thiên Đạo yêu thích truyền hết y bát chân truyền, nghe đồn là trò giỏi hơn thầy.
Một trận chiến tại thủ đô thứ hai của Đại Viêm là Thượng Nguyên Thành đã khiến Ngu Thượng Nhung vang danh thiên hạ!
Một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn này chính là tuyệt kỹ thành danh của hắn.
Hư hư thật thật, thân ảnh loé lên.
Tầm mắt mơ hồ không rõ, cảm giác như đang lạc vào trong mộng cảnh.
La Sĩ Tam với tư cách là đối thủ của Ngu Thượng Nhung, đánh ra một chiêu Kiếm Tâm Địa Ngục tạo thành một không gian độc lập, hoá ra lại giúp cho đối phương phát huy kiếm chiêu một cách tốt nhất.
Cao thủ đã không ra tay thì thôi.
Một khi ra tay đã biết trước kết cục.
Con ngươi La Sĩ Tam co rụt lại, theo bản năng thu hồi pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi lui lại… sau đó lại lui lại…
Ba đạo thân ảnh trái, phải và giữa phiêu nhiên bay tới.
Ánh kiếm màu đỏ chém thẳng vào cây gai kiếm cương, đồng thời thuận thế lao về phía trước.
Ba đạo thân ảnh hợp làm một.
Cây gai kiếm cương bị thanh kiếm đỏ rực chém một nhát ——
Ầm!
Vũ khí địa giai đỉnh phong bị Trường Sinh Kiếm chém ra làm đôi!
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm kiếm đâm tới!
Cùng lúc đó, kiếm cương vỡ vụn tản ra đầy trời như từng mảnh pha lê trong suốt, sau đó tan biến vào trong hư không.
Âm thanh cuộc chiến bỗng dưng im bặt.
Thời gian giao thủ của hai người cộng lại chưa đủ để uống một chén trà, thế mà đã phân thắng bại.
Các đệ tử đứng trên Kiếm Đàn đều nín thở.
Toàn bộ hình ảnh trước mắt như bị đóng băng lại.
Bọn họ theo không kịp tiết tấu của trận đấu, bèn đưa mắt nhìn về sư phụ mình, cũng chính là Kiếm Thánh La Sĩ Tam.
La Sĩ Tam trợn mắt nhìn thanh trường kiếm đỏ rực trước mặt.
Mũi kiếm nhọn hoắt đang chĩa thẳng vào mi tâm hắn.
Nhưng vẫn không đâm tới!
Ngu Thượng Nhung khống chế kiếm thượng thừa, thực tế nếu mũi kiếm lệch lên một chút thôi… Kiếm Thánh La Sĩ Tam đã vẫn lạc ngay tại chỗ.
Nhưng hắn không làm vậy.
Chẳng ai biết vì sao.
Sắc mặt La Sĩ Tam vô cùng kinh hãi nhìn Ngu Thượng Nhung đang mỉm cười.
Chênh lệch quá lớn… Hắn không hiểu rõ, càng không thể lý giải.
Hoàn toàn không phải là cuộc chiến ngang cấp.
Đường đường là Kiếm Thánh La Sĩ Tam vậy mà không chịu được một chiêu của Kiếm Ma… Đây là trình độ thượng thừa cỡ nào?
Thế nào mới gọi là Thánh? Đương nhiên là phải siêu phàm mới được xưng là Thánh.
Trong Đại Viêm thiên hạ, người được xưng là Thánh tất phải là đại sư một cõi…
Kiếm Thánh là lời ca ngợi tốt nhất dành cho tao nghệ kiếm đạo của hắn.
Ngay cả sư huynh hắn là một trong tam đại kiếm si La Trường Khanh cũng chưa được xưng tụng như vậy.
Thế mà…
Kiếm Thánh lại bị Kiếm Ma đánh bại bằng chỉ một chiêu.
Tâm lý hắn làm sao chịu được sự chênh lệch quá mức này?
La Sĩ Tam trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói:
“Tại sao không giết ta?”
Thế nhân đều biết nguyên tắc của Kiếm Ma. Chỉ cần hắn nói muốn giết ai đó thì người đó nhất định sẽ chết, cho dù kẻ đó có chạy trốn tới nơi chân trời góc biển nào đi nữa…
Nhưng lần này Ngu Thượng Nhung lại không hạ sát thủ!
Bàn tay Ngu Thượng Nhung khẽ buông lỏng.
Trường Sinh Kiếm chậm rãi phiêu phù trên không trung rồi chủ động bay vào vỏ kiếm trên lưng!
“Một kiếm này vốn dĩ sẽ biến ngươi thành vong hồn dưới kiếm. Nhưng mà…”
Ngu Thượng Nhung nói bằng chất giọng nhẹ nhàng, ngữ khí ôn hoà: “Ta có thể phá lệ một lần, tha mạng cho ngươi.”
Phá lệ?
La Sĩ Tam không hiểu ý của hắn.
Đám đệ tử trên Kiếm Đàn hoàn toàn choáng váng.
Bọn hắn kính sợ sư phụ biết bao, nhưng người lại bị đối thủ một chiêu đánh bại, bọn hắn sao có thể không hoảng sợ?
Người nào người nấy đều ngồi phịch xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy.
Vì khoảng cách quá xa nên bọn hắn chỉ có thể thấy Ngu Thượng Nhung đang khoanh tay đứng lơ lửng trước mặt sư phụ… hai người đang trò chuyện như những người bạn lâu năm.
Bọn hắn không thể nghe ra hai người đang nói cái gì.
La Sĩ Tam đầy nghi hoặc hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
Minh Thế Nhân nói:
“Ngươi có hai lựa chọn. Một, dùng mạng của ngươi đổi lấy Hắc Mộc Liên. Hai, ngươi có quyền cự tuyệt điều thứ nhất. Ba ngày sau ta sẽ lại đến giết ngươi. Ta luôn tôn trọng lựa chọn của đối thủ.”
“. . .”
Lời này nghe rất có đạo lý, nhưng lại cứ thấy sai sai ở chỗ nào.
La Sĩ Tam nhíu mày.
“Hắc Mộc Liên là thứ rất quý giá, cho dù là người bị phế đi đan điền khí hải cũng có thể dùng vật này để khôi phục. Ngươi đường đường là Kiếm Ma, sao lại cần thứ này?”
Tu vi của Ngu Thượng Nhung đã được chứng minh rất rõ ràng.
La Sĩ Tam cho rằng Ngu Thượng Nhung muốn Hắc Mộc Liên để tích luỹ chút vốn liếng, lỡ như sau này hắn gặp phải đối thủ cường đại khiến bản thân bị trọng thương thì có thể sử dụng Hắc Mộc Liên để bảo toàn tính mạng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ồ?”
“Ta có một vị tiểu sư muội tên là Từ Diên Nhi, nàng thiên chân vô tà, đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ. Ta cần Hắc Mộc Liên để cho nàng dùng.” Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía Ma Thiên Các.
Từng tia nắng rực rỡ xuyên thấu qua mây xanh vô tận trên bầu trời, khúc xạ thành ánh sáng cầu vồng rọi lên bóng lưng thon dài thẳng tắp của Ngu Thượng Nhung.
Tiểu sư muội?
Từ Diên Nhi?
Đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ?
“Ta có một điều chưa rõ.” La Sĩ Tam nói.
“Mời nói.”
Ngữ khí của Ngu Thượng Nhung vẫn rất ôn hoà.
“Ngươi đã rời khỏi Ma Thiên Các, không còn là đệ tử nơi đó nữa, tại sao lại phải giúp nàng ta?”
“Giúp?”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói: “La Sĩ Tam, giúp hay không giúp thì có liên quan gì đến ngươi?”
La Sĩ Tam giật mình.
Hắn bị lời nói của Ngu Thượng Nhung làm cho nghẹn lời.
Đúng vậy, người ta thích làm gì thì làm nấy, ngươi quản được sao?
Huống chi ngươi lại còn là bại tướng dưới tay.
“Tuy ta không quen biết ngươi, nhưng qua một trận chiến này… ta thấy ngươi cũng không phải là ma đầu tội ác tày trời như mọi người vẫn nói. Tại sao lại muốn mang danh ma đầu để mọi người chỉ trích?” La Sĩ Tam hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Nghe được lời này, thái độ Ngu Thượng Nhung vẫn rất bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi muốn giáo hoá ta?”
“Ta…” La Sĩ Tam cảm thấy khá xấu hổ.
“Ta còn nhớ rõ, có một người từng nói với ta những lời này, kẻ đó tên là Không Minh.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
Không Minh? Không Minh của Đại Không Tự? La Sĩ Tam kinh ngạc nghĩ.
Có lời đồn, Không Minh của Đại Không Tự chết trong tay ngũ đệ tử Chiêu Nguyệt của Ma Thiên Các.
Thật không ngờ, kẻ chân chính ra tay chính là Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.
Nghĩ lại mới thấy đúng. Không Minh là cao thủ của Đại Không Tự, với tu vi của Chiêu Nguyệt sao có thể giết được Không Minh.
Nhưng những điều này cũng không còn quan trọng nữa… Chẳng cần biết là bị ai giết chết, bút trướng này đều bị thiên hạ ghi tạc lên đầu Ma Thiên Các.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục nói: “Đừng đi theo vết xe đổ của Không Minh…”
La Sĩ Tam vốn định nói thêm mấy câu, nhưng bị nghẹn họng bèn nuốt hết vào.
Giáo hoá được không?
Ngay cả Không Minh của Đại Không Tự cũng không giáo hoá nổi hắn, bản thân mình tiếp tục nhiều lời thì có được gì?
La Sĩ Tam nhìn nam tử trước mắt…
Khó mà tin được đây chính là Kiếm Ma.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay, chân đạp hư không bay ra khỏi khu vực Kiếm Đàn với tốc độ không nhanh không chậm.
“Ta luôn hết lòng tuân thủ nguyên tắc của mình, chưa từng phá lệ. Một khi ta đã phá lệ thì hãy quý trọng cơ hội này.”