Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chư Hồng Cộng lĩnh mệnh đi xuống núi.  

             Tuy hắn không hề muốn đến Thiên Tuyển Tự, nhưng sư mệnh không thể vi phạm, hắn không được từ chối.  

             Vả lại đây còn là một cơ hội tuyệt hảo để lập công chuộc tội.  

             Hắn vừa đi vừa suy nghĩ xem nên thương lượng với Thiên Tuyển Tự như thế nào.  

             Ngay lúc hắn đang vắt óc nghĩ thì Phan Trọng đột nhiên đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt ——  

             “Bát… bát tiên sinh?”  

             “Ai thế?”  

             “Là ta, Phan Trọng đây.”  

             Phan Trọng xuất hiện trước mặt Chư Hồng Cộng.  

             Vừa nhìn thấy Phan Trọng, Chư Hồng Cộng đã thấy hơi khó chịu. “Đừng trêu chọc ta. Chuyện lần trước ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu.”  

             “Đừng đừng đừng… bát tiên sinh là đại nhân không chấp tiểu nhân. Ta thấy bát tiên sinh không hề giống người khác, sao có thể vì một vài câu nói linh tinh…” Phan Trọng nói.  

             “Bớt có nịnh nọt! Ta không có dễ bị lừa đâu.” Chư Hồng Cộng đáp.  

             “Bát tiên sinh, oan uổng quá! Nói thật mà bị xem là nịnh nọt thì sau này gặp ngài ta phải toàn nói dối hay sao?” Phan Trọng nói.  

             “Lời này nghe còn được. Nói đi, ngươi có chuyện gì?”  

             Phan Trọng cười đáp: “Tứ tiên sinh nói ngài ấy sẽ nói tốt về ngài trước mặt Các chủ lão nhân gia. Ngài cứ yên tâm đi Thiên Tuyển Tự, chuyện ở Ma Thiên Các tứ tiên sinh sẽ lo giúp ngài.”  

             Chư Hồng Cộng khẽ thở dài. “Vẫn là tứ tiên sinh tốt với ta nha…”  

             “Đó là đương nhiên.”  

             “Đừng cản đường, chớ có nghĩ nói hai ba câu dễ nghe là ta sẽ tha thứ cho ngươi!”  

             “Vâng vâng vâng…”  

             Chư Hồng Cộng bước lên đồi cao, liếc mắt xuống nhìn Phan Trọng, ngạo nghễ nói: “Nhớ ngày đó khi ta còn tu hành ở Ma Thiên Các, nơi này làm gì có phần cho các ngươi.”  

             Mũi chân hắn điểm nhẹ!  

             Vù!  

             Chư Hồng Cộng tung người nhảy lên.  

             Vốn tưởng hắn định sử dụng tuyệt thế khinh công, nhưng không ngờ Chư Hồng Cộng lại rơi thẳng xuống dưới.  

             Bình bịch!  

             Chư Hồng Cộng lăn xuống sườn đồi.  

             Một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên.  

             Phan Trọng liền vỗ trán. Hỏng bét! Quên mất chính sự, hắn vẫn chưa giải khai tu vi cho bát tiên sinh mà!  

             Ba canh giờ sau.  

             Trong đại điện Ma Thiên Các.  

             “Các chủ, đặc sứ Vân Tông là Lý Vân Đạo cầu kiến.”  

             “Cho hắn tiến vào.”  

             Lý Vân Đạo được nữ tu Diễn Nguyệt Cung dẫn tới, chậm rãi bước vào đại điện.  

             Hắn cũng giống như những người lần đầu tiên tới Ma Thiên Các, đều có vẻ hơi khẩn trương và tò mò.  

             Đồng thời cũng lo lắng trong bụng rằng đám ma đầu sẽ xuống tay với mình, nhìn mặt ai cũng thấy lo lắng bất an.  

             Lý Vân Đạo mang theo biểu tình và động tác thất thố đó bước vào trong đại điện.  

             Hắn không dám nhìn thẳng Lục Châu mà khom người nói: “Vân Tông Lý Vân Đạo, bái kiến Cơ lão tiền bối.”  

             “Ban toạ.” Lục Châu phất tay áo.  

             Lý Vân Đạo lại khom người lần nữa: “Tạ ơn Cơ lão tiền bối ban toạ.”  

             Hắn run rẩy ngồi vào chỗ, lúc này mới có can đảm ngẩng đầu lên nhìn đại ma đầu đệ nhất đương thời tung hoành thiên hạ.  

             Khi hắn nhìn thấy bộ dạng Lục Châu, trong lòng khẽ run lên. Nghe nói Cơ Thiên Đạo chỉ còn sống không quá mười năm, nhưng nay gặp mặt thấy hắn tinh thần sáng láng, mái tóc muối tiêu, trông kiểu gì cũng không thấy giống người sắp gặp kiếp nạn.  

             Khoé mắt Lý Vân Đạo liếc nhìn Hoa Vô Đạo, âm thầm thất vọng.  

             Đường đường là trưởng lão Vân Tông lại bước chân vào ma môn.  

             Thật là đáng buồn!  

             “Cơ lão tiền bối, lần này ta tới đây là được Tông chủ Vân Tông nhờ vả dâng cho ngài một mảnh Hắc Mộc Liên.”  

             Trong tay hắn cầm một hộp gấm màu nâu, hai tay dâng lên trông như các thái giám trong cung.  

             Minh Thế Nhân không cho hắn có cơ hội đến gần, nhanh tay cầm lấy hộp gấm rồi cung kính nâng lên trước mặt Lục Châu.  

             Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo, nắp hộp gấm bật ra ——  

             [Ting — thu hoạch được đạo cụ: một mảnh Hắc Mộc Liên, là thiên tài địa bảo có thể dùng để tu hành, chữa thương và đả thông khí hải.]  

             Tiếc là không được Hệ thống ban thưởng điểm công đức.  

             Lục Châu hài lòng gật đầu, thẳng thắn nói: “Bản toạ từ trước đến nay rất thưởng thức người giữ chữ tín… Mang Đinh Phồn Thu lên.”  

             “Vâng.”  

             Không bao lâu sau, Đinh Phồn Thu bị Chu Kỷ Phong đưa tới đại điện.  

             Sau khi bị phong bế tu vi, Đinh Phồn Thu vẫn luôn bị giam giữ không thấy ánh mặt trời nên thoạt nhìn trông có vẻ giống với một lão già yếu đuối tiều tuỵ, đầu bù tóc rối.  

             Lý Vân Đạo nhìn hắn một cái rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Đa tạ.”  

             “Tiễn khách.”  

             “. . .”  

             Lý Vân Đạo giật mình. Hắn từ xa mà đến, ghế ngồi còn chưa kịp nóng đã muốn đuổi đi rồi?  

             Hắn liền vội vàng đứng lên. “Cơ lão tiền bối, vãn bối còn có lời muốn nói.”  

             Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”  

             “Trước đây Kiếm Ma tiền bối đến Kiếm Đàn, đánh bại thủ toạ Kiếm Đàn là La tiền bối… La tiền bối bảo ta nhắn nhủ lại… Nếu có dịp, mong lại được Kiếm Ma tiền bối chỉ giáo luận bàn.” Lý Vân Đạo khom người nói.  

             “Ngu Thượng Nhung đến Kiếm Đàn?”  

             “Cơ lão tiền bối không biết?” Lý Vân Đạo cả kinh.  

             Lục Châu âm thầm suy tư.  

             Chẳng trách Vân Tông lại đột nhiên thay đổi ý định, thì ra là bị Ngu Thượng Nhung ở sau lưng gây áp lực.  

             Nhớ tới trước đây Ngu Thượng Nhung làm ra đủ loại sự tình, Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Nghiệt đồ.”  

             Lý Vân Đạo vội vàng nói: “Kiếm đạo của Kiếm Ma tiền bối đã đại thành, một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn khiến cho Kiếm Thánh tiền bối khen không dứt miệng…”  

             Minh Thế Nhân liền mắng: “Cút.”  

             “Ách…”  

             Khen ngợi một tên phản đồ ở trước mặt sư phụ, mẹ nó não ngươi bị úng rồi sao?  

             Minh Thế Nhân lại quát lên: “Nói nhảm nhiều quá vậy! Mau mang Đinh Phồn Thu cút đi nhanh lên.”  

             “Ta cút ngay, cút ngay…”  

             Lý Vân Đạo đỡ lấy Đinh Phồn Thu rồi xám xịt rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.  

             Đồng thời trong bụng thầm mắng người bên Kiếm Đàn, cái gì mà nho nhã lễ độ? Ma đầu chính là ma đầu, không thể đắc tội dù chỉ một chút!  

             Sau khi Lý Vân Đạo và Đinh Phồn Thu rời đi.  

             Ánh mắt Lục Châu mới nhìn sang Hắc Mộc Liên trên bàn, thầm nói: “Hắc Mộc Liên nhỏ như thế mà lại có dược tính thần kỳ.”  

             Dù chỉ nhìn bằng mắt, hắn vẫn cảm giác được hương thuốc mãnh liệt tản ra từ Hắc Mộc Liên.  

             “Sư phụ, Hắc Mộc Liên thật sự có thể khai thông khí hải sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò nhìn Hắc Mộc Liên trước mắt.  

             Minh Thế Nhân cười nói: “Hắc Mộc Liên là thiên tài địa bảo… đừng nói là khai thông khí hải, chỉ cần muội không chết thì khi ăn thứ này vào, bất kể thương thế nặng cỡ nào cũng có thể cứu được.”  

             Tiểu Diên Nhi nghe vậy lập tức mừng rỡ, quỳ xuống nói: “Tạ ơn sư phụ!”  

             Độ trung thành của nàng tăng 2%.  

             Lục Châu nhìn kỹ, thấy độ trung thành của Tiểu Diên Nhi đã vượt qua 85%.  

             Cũng là người có độ trung thành cao nhất trong đám đồ đệ.  

             Lục Châu khẽ gật đầu, vuốt râu nói: “Không uổng công vi sư đối xử tốt với con.”  

             “Đồ nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”  

             Đúng lúc này ——  

             Phan Trọng nhanh chân chạy vào đại điện, khom người nói: “Các chủ, Thiên Tuyển Tự gửi phi thư đến.”  

             “Trình lên.”  

             Phan Trọng cung cung kính kính dâng phi thư của Thiên Tuyển Tự lên trước mặt Lục Châu.  

             Lục Châu mở phi thư ra xem.  

             “To gan!”  

             Ầm!  

             Hắn đập phi thư xuống mặt bàn.  

             Phi thư trượt dài rơi xuống đất.  

             Minh Thế Nhân vung tay lên, cương khí nhẹ nhàng cuốn lấy phi thư thả vào lòng bàn tay hắn.  

             Sau khi xem xong, Minh Thế Nhân cũng tức giận không kém: “Thiên Tuyển Tự đúng là công phu sư tử ngoạm! Đòi ba kiện vũ khí thiên giai, còn muốn lấy lại Bảo Thiền Y của bát sư đệ!”  

             Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi nói Chư Hồng Cộng có mối quan hệ tốt với Thiên Tuyển Tự sao?”  

             “Có lẽ tên đầu heo này còn giấu diếm chuyện gì đó.” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu nhìn về phía Lục Châu. “Sư phụ… lão bát bị cầm tù rồi. Thiên Tuyển Tự rõ ràng là không xem Ma Thiên Các chúng ta ra gì.”

Advertisement
';
Advertisement