Hoa Vô Đạo không rõ, chắp tay nói: “Thiên Tuyển Tự dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với Ma Thiên Các?”
Minh Thế Nhân đáp: “Chắc là càng vô tri nên mới càng ngu muội!”
Thiên Tuyển Tự không thể so với Đại Không Tự.
Nhất là trong mấy chục năm gần đây, Thiên Tuyển Tự gần như không hề có một vị đại sư Phật môn nào, ngay cả cao thủ Nguyên Thần cảnh cũng lác đác không được mấy người, thế hệ trẻ không người kế tục, hoàn toàn không thể so sánh với Đại Không Tự.
Với tư cách là một trong tứ đại Phật tự, Thiên Tuyển Tự đã không còn được như trước từ lâu.
Thậm chí dần dần trở thành một chi phụ thuộc của Đại Không Tự.
Thế nên…
Minh Thế Nhân cũng không hiểu nổi Thiên Tuyển Tự dựa vào cái gì mà làm thế.
Chỉ có thể nói là: vô tri, ngu muội!
“Sư phụ, đồ nhi nguyện cùng tam sư huynh đến Thiên Tuyển Tự giết sạch đám lừa trọc kia, để bọn hắn biết Ma Thiên Các tuyệt đối không phải đối tượng để trêu đùa!” Minh Thế Nhân tức giận nói.
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Đoan Mộc Sinh cũng huy động Bá Vương Thương. “Bát sư đệ dù sao cũng là phụng mệnh đi làm việc, hắn đại biểu cho Ma Thiên Các. Nay hắn xảy ra chuyện, với tư cách là sư huynh, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn. Sư phụ, con nguyện cùng tứ sư đệ đi nghiền nát xương cốt bọn lừa trọc kia thành tro!”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Chiêu Nguyệt khẽ khom người: “Chiêu Nguyệt tự biết mình phạm sai, nay nguyện lập công chuộc tội, cùng hai vị sư huynh chiến đấu, con nhất định sẽ giết sạch Thiên Tuyển Tự để giải mối hận trong lòng sư phụ!”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Tiểu Diên Nhi xoắn xoắn tóc, không biết nên làm gì.
Không rõ tâm tình Lục Châu lúc này như thế nào, nhưng Hoa Vô Đạo thì đã trợn mắt há mồm.
Cho đến tận hôm nay hắn mới cảm giác được Ma Thiên Các có dáng vẻ của ma đầu!
…Tuy trong lòng Hoa Vô Đạo không phân chính ma, nhưng hắn không phải hạng người thích giết chóc. Động một chút đã đòi giết cả nhà người ta có phải là quá ngang ngược rồi không?
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu cũng đang nghẹn lời.
Khoảng thời gian này hắn đã vô tri vô giác ảnh hưởng đến đám đồ đệ làm bọn chúng trở nên ngoan ngoãn và biết điều hơn. Nhưng dưới tình huống cấp bách thì chúng vẫn cư xử như lúc còn dưới trướng Cơ Thiên Đạo.
Có điều….
Nếu Thiên Tuyển Tự thực sự là hạng người như thế thì bị giết cũng chẳng oan.
“Thiên Tuyển Tự và Đại Không Tự đều cùng thuộc một mạch. Không Huyền của Đại Không Tự đã bế quan nhiều năm, nghe nói sớm có đột phá… Nếu bọn họ đứng cùng một phe thì sợ là các ngươi có đi không có về.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhìn nhau.
“Sư phụ, đồ nhi nào phải hạng người tham sống sợ chết.”
“Đồ nhi tán thành!”
“Đồ nhi tán thành!”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt cũng nói theo.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Đã như vậy… vi sư cũng đi một chuyến đến Thiên Tuyển Tự.”
“Sư phụ, người cũng đi?”
Minh Thế Nhân cả kinh, vội vàng vỗ mông ngựa: “Có sư phụ ra tay thì đám lừa trọc chó mèo gì đó đều sẽ bị đánh một phát chết luôn!”
Lão bát không có ở đây, nếu không chớp thời cơ nịnh nọt thì sau này e là không còn cơ hội nữa!
Lục Châu hờ hững liếc hắn một cái, không thèm đoái hoài tới.
Trên giao diện Hệ thống, bảng nhiệm vụ đã có thêm một mục mới là nhiệm vụ thu hoạch Hắc Mộc Liên, ban thưởng 1.500 điểm công đức.
Nếu có thể thuận lợi lấy được Hắc Mộc Liên thì hắn sẽ có được pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn dễ như trở bàn tay.
Từ khi xuyên không tới nay chỉ mới có mấy tháng mà hắn đã từ pháp thân Thái Cực Sơ Thành nâng cấp lên pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn, cho dù là Cơ Thiên Đạo cũng không có được tốc độ nhanh như thế.
Bởi vậy…
Hắn nhất định phải lấy được Hắc Mộc Liên.
Sáng sớm hôm sau.
Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đã được chuẩn bị sẵn.
Bốn người Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đứng sang hai bên cung nghênh sư phụ.
“Hoa trưởng lão tuổi tác đã cao, đi đứng không tiện, lưu lại Ma Thiên Các nghỉ ngơi thêm đi.” Lục Châu dặn dò Hoa Vô Đạo xong mới quay người bước vào trong phi liễn.
Gương mặt già nua của Hoa Vô Đạo giật mình, cảm thấy có gì đó sai sai.
Đúng là ta già thật, nhưng Các chủ ngươi hình như còn già hơn ta mà?...
“Xin chờ tin lành của Các chủ.” Hoa Vô Đạo chắp tay.
Minh Thế Nhân chọt chọt Đoan Mộc Sinh. “Tam sư huynh… huynh có biết cầm lái phi liễn có rất nhiều chỗ tốt không?”
“Hả?”
“Cầm lái có thể ma luyện tính cân đối của nguyên khí. Khi khống chế phi liễn bay nhanh bay chậm, có xảy ra tình trạng xóc nảy hay không là phụ thuộc vào sự khống chế của người cầm lái, về lâu dài có thể ma luyện tính bền bỉ. Ngoài ra khi cầm lái sẽ có tầm nhìn tốt nhất, là vị trí quan sát cảnh non sông nước biếc đẹp nhất.” Minh Thế Nhân dụ dỗ nói.
“Tốt đến vậy sao?”
“Đương nhiên… ta nào dám lừa gạt tam sư huynh. Đại sư huynh mạnh như vậy tất có liên quan đến việc cầm lái suốt mười năm.” Minh Thế Nhân cười hì hì nói.
“Nghe có lý đấy.”
Đoan Mộc Sinh khẽ gật đầu rồi vỗ vai Minh Thế Nhân, vừa nghiêm túc vừa thành khẩn nói: “Sư đệ, tu vi của đệ còn yếu kém, chuyện tốt như vậy ta nhường cho đệ đó.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Đây chính là cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình có phải không?
Trừ bốn tên đồ đệ, trên phi liễn còn có hơn mười nữ tu.
Nửa canh giờ sau…
Phi liễn bay về phía Kinh Châu phía Tây Nam với tốc độ như sao băng.
Minh Thế Nhân khống chế phi liễn cực kỳ tinh diệu, cả đoạn đường không hề bị xóc nảy.
“Sư phụ, chúng ta đã đến Thanh Nguyên Sơn. Thiên Tuyển Tự ở trên đỉnh núi.”
“Bay chậm lại.”
“Tuân lệnh.” Minh Thế Nhân nghiêng đầu nhìn mọi người, giọng nói không giấu được vẻ khoe khoang đắc ý. “Tam sư huynh, tiểu sư muội, ta cầm lái như thế nào?”
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên. “Tứ sư huynh cầm lái lô hoả thuần thanh, thật lợi hại!”
“Sư đệ ngộ tính kinh người, chỉ cầm lái hai lần đã lái ổn định như thế.” Đoan Mộc Sinh khen khích lệ.
Lục Châu vuốt râu nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Đã như vậy thì sau này việc cầm lái giao cho ngươi…”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Cùng lúc đó.
Trong Thiên Tuyển Tự trên ngọn Thanh Nguyên Sơn.
“Sư phụ! Phi liễn Ma Thiên Các đến thật rồi!”
Một viên đá ném xuống dấy lên ngàn cơn sóng!
Phương trượng Hư Tĩnh chủ trì Thiên Tuyển Tự khoác trên mình tấm áo cà sa, tay cầm pháp trượng ngừng lại việc niệm kinh, chậm rãi nói: “Thông tri cho các đệ tử, ra nghênh đón khách quý.”
“Vâng.”
Không lâu sau, tiếng chuông gõ vang khắp sơn môn, rung động cả Thanh Nguyên Sơn!
Keng!
Keng!
Từng tiếng chuông vang lên triệu tập tất cả đệ tử của Thiên Tuyển Tự.
Bên ngoài Đại Hùng bảo điện, đám đệ tử nhanh chóng tụ tập.
Có người cầm trường côn trong tay, có người tay không mà tới.
Tất cả đều mặc tăng bào.
Chỉ có một số ít hoà thượng khoác áo cà sa đang từ từ bước tới.
Các đệ tử đều ngẩng đầu thán phục nhìn Xuyên Vân phi liễn đang chậm rãi bay trên bầu trời.
Thiên Tuyển Tự chưa từng thấy vật như vậy.
Lúc này, phương trượng chủ trì Hư Tĩnh xuất hiện trên bậc thềm của Đại Hùng bảo điện.
“Sư phụ!”
“Phương trượng!”
“Phương trượng sư huynh!”
Các tăng nhân có thân phận khác nhau, xưng hô khác nhau nhưng lại đồng thanh cất tiếng chào.
Hư Tĩnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. “Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão nạp.”
“Sư phụ, Ma Thiên Các khí thế như vậy… chúng ta phải làm sao đây?”
Ánh mắt Hư Tĩnh nhìn về phía bốn người trước mặt. “Người đến chính là đệ nhất ma đầu trong thiên hạ. Ngoại trừ Hư Sinh, Hư Phàm và Hư Hải ra thì những người khác không được hồ ngôn loạn ngữ.”
Chúng đệ tử gật đầu.
Xuyên Vân phi liễn từ từ hạ thấp xuống.
Quanh thân phi liễn không ngừng toả ra cương khí khiến người ta kinh thán không thôi.
Không đợi phi liễn dừng hẳn, phương trượng Hư Tĩnh đã chắp một tay trước ngực, dùng nguyên khí pha lẫn với sóng âm nói:
“Phương trượng Hư Tĩnh chủ trì Thiên Tuyển Tự, cung nghênh các vị thí chủ.”
Thanh âm vô cùng hùng hậu hữu lực truyền vào trong phi liễn.
Minh Thế Nhân nhíu mày nói: “Sư phụ, đám lừa trọc này quá dối trá, lại dám trào phúng Ma Thiên Các.”
Hắn luôn cảm thấy bọn họ dám bắt bát sư đệ, lại còn công phu sư tử ngoạm đòi hỏi nhiều thứ như vậy, bây giờ tỏ ra xum xoe dối trá, không phải đang trào phúng Ma Thiên Các thì là gì?
“Lão nạp bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này.”