Phương trượng Hư Tĩnh khẽ thở dài. “Chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, không thể không làm thế.”
Hắn vẫy vẫy tay.
Vài tên đệ tử trong Đại Hùng bảo điện chạy ra ngoài, không bao lâu sau đã khiêng mấy cáng cứu thương tới, bên trên là những thi thể mặc quần áo của trưởng lão hạch tâm trong Thiên Tuyển Tự.
Phương trượng Hư Tĩnh chỉ tay về phía những thi thể này và nói: “Đây đều là người của Thiên Tuyển Tự: thủ toạ Không Liễu ở Giới Luật đường, thủ toạ Không Kiến ở Giảng Kinh đường, bát đại chấp sự của Giám viện và mười hai người trong Điện toà đều bị tứ đại thần tăng của Đại Không Tự giết chết.”
Thi thể được đưa vào trong bảo điện không nhiều, nhưng số lượng người Hư Tĩnh kể ra lại không ít.
Lúc nói những lời này hắn có vẻ rất bình tĩnh, dường như đã coi nhẹ việc sinh tử.
Lục Châu nói: “Đại Không Tự và Thiên Tuyển Tự cùng thuộc một mạch, tại sao ngay cả người nhà mình mà Đại Không Tự cũng muốn giết?”
“Kể ra thì rất dài dòng…”
Phương trượng Hư Tĩnh chậm rãi nói: “Từ sau khi Không Huyền đại sư của Đại Không Tự xuất quan, Đại Không Tự không còn là nơi không màng đến chuyện nhân tình thế thái nữa… Bọn họ tự xưng là người giáo hoá chúng sinh, phổ độ thế nhân. Thiên Tuyển Tự và Đại Không Tự trước nay đều là nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng…”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không Huyền đột nhiên bỏ mình, Đại Không Tự vẫn luôn cho rằng đó là việc do lão nạp gây ra.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nghe hắn nói.
Ký ức của Lục Châu về việc xảy ra trên Thánh đàn ở Nhữ Nam thành vẫn còn mới mẻ.
Chỉ có điều hắn không ngờ được chuyện đó lại gây ra mâu thuẫn giữa Đại Không Tự và Thiên Tuyển Tự.
“Lão nạp không thể chứng minh mình vô tội, lại thêm lúc đó ở Thánh đàn có rất nhiều danh môn chính đạo tận mắt nhìn thấy. Đại Không Tự dựa vào đó mà gây sự, Thiên Tuyển Tự lại không còn được như xưa, sao có thể chống đỡ được tứ đại thần tăng?” Phương trượng Hư Tĩnh thầm than.
Lục Châu cất tiếng hỏi: “Thế nên ngươi nghĩ tới Ma Thiên Các?”
“Đúng vậy.”
Phương trượng Hư Tĩnh khẽ khom người: “Nghe nói quan hệ giữa Đại Không Tự và Ma Thiên Các rất tệ… Bây giờ lão nạp đã không còn sự lựa chọn, vì tính mạng của hơn một ngàn đệ tử trong chùa, lão nạp không thể không ra hạ sách này. Nếu Ma Thiên Các có thể diệt trừ tứ đại thần tăng, lão nạp không chỉ dâng lên Hắc Mộc Liên và Bảo Thiền Y mà sau này cũng nguyện cúi đầu trước Ma Thiên Các!”
Đám người Minh Thế Nhân đều bị câu nói này làm cho giật mình.
Đưa ra lựa chọn như vậy, lão tăng này phải có khí phách đến bậc nào?
Trong thiên hạ Đại Viêm, chính và ma thế bất lưỡng lập không thể chung đường.
Phật môn trước nay luôn ở thế trung lập. Đầu nhập vào Ma Thiên Các cũng đồng nghĩa với việc Thiên Tuyển Tự phải đối mặt với sự thảo phạt của phe chính đạo.
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi là phương trượng của Thiên Tuyển Tự, thường thân cận với phe chính đạo. Nay ngươi lựa chọn thần phục ma đạo… không sợ người trong thiên hạ chế nhạo hay sao?”
Phương trượng Hư Tĩnh khẽ hừ một tiếng, mang theo ý vị không cam lòng. “Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.”
Hắn nhớ tới cảnh tượng vô số nhân sĩ Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo chỉ trích hắn.
Hắn nhớ tới cảnh tượng tứ đại thần tăng của Đại Không Tự chém giết đệ tử Thiên Tuyển Tự không chút nể tình.
Hắn nhớ tới cảnh tượng khắp nơi trong Kinh Châu thành treo biển ‘Đám lừa trọc Thiên Tuyển Tự đều đáng chết’.
So với những chuyện này…
Thì Ma Thiên Các có từng làm gì có lỗi với Thiên Tuyển Tự đâu?
Lục Châu vuốt râu nói: “Chư Hồng Cộng từng lấy đi Bảo Thiền Y của Thiên Tuyển Tự, ngươi không hận sao?”
“Bảo Thiền Y nếu còn lưu lại ở Thiên Tuyển Tự chỉ sợ đã sớm bị Đại Không Tự cướp đi… Nay nó nằm trong tay Chư thí chủ quả là chuyện may mắn.” Phương trượng Hư Tĩnh nói.
Chư Hồng Cộng nghe vậy, lập tức vui mừng nói: “Thảo nào các ngươi không lột quần áo của ta… thì ra là như thế.”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Đoan Mộc Sinh: “. . .”
Lục Châu lườm Chư Hồng Cộng một cái rồi nói tiếp: “Danh môn chính đạo trong thiên hạ đâu chỉ có Tịnh Minh Đạo và Chính Nhất Đạo? Tại sao ngươi không cầu bọn họ viện trợ?”
Phương trượng Hư Tĩnh hồi đáp:
“Chính đạo trong thiên hạ còn rất nhiều… nhưng người có thể chân chính chống lại Đại Không Tự thì lác đác không có mấy ai. Huống hồ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai sẽ chịu vì Thiên Tuyển Tự mà ra mặt chống đối Đại Không Tự chứ?”
“Tuy là vậy nhưng sao ngươi có thể khẳng định Ma Thiên Các sẽ nhúng tay vào chuyện này?”
Vừa nói đến đây, trong Đại Hùng bảo điện hoàn toàn yên tĩnh.
Đệ tử Thiên Tuyển Tự đứng nghiêm, không ai nói xen vào.
Phương trượng Hư Tĩnh chậm rãi nói: “Có ba nguyên nhân, một: Hắc Mộc Liên, hai: lão nạp biết Không Huyền do Ma Thiên Các giết chết, ba: Bảo Thiền Y…”
Tên phương trượng chủ trì này hoàn toàn không ngốc, đầu óc rất rõ ràng và trình tự.
Ngay cả Minh Thế Nhân nghe thấy cũng không nhịn được muốn vỗ tay một tràng.
Lục Châu khẽ nói: “Nói rất hay.”
Hắn dừng lại một lát rồi hỏi: “Nếu Ma Thiên Các chọn đứng về phía Đại Không Tự thì ngươi định làm thế nào?”
Hư Tĩnh: “. . .”
Các đệ tử trong đại điện trợn to mắt cả kinh, ai nấy đều gắt gao nhìn chằm chằm đám người Ma Thiên Các.
Không rõ là đang sợ hãi hay đang khẩn trương.
Phương trượng Hư Tĩnh trầm mặc một lúc rồi thở dài, lắc đầu nói: “Nếu thật là như thế thì lão nạp chính là tội nhân thiên cổ của Thiên Tuyển Tự, đương nhiên sẽ đến trước mặt Phật Tổ mà sám hối!”
“Sư phụ!”
“Phương trượng!”
Các đệ tử Thiên Tuyển Tự trong đại điện đều đồng loạt kinh hô.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, chậm rãi nói: “Đừng khẩn trương…”
“Lão thí chủ.” Hư Tĩnh căng thẳng đến mức cả tay cũng không ngừng run lên.
Không khẩn trương sao được!
Hắn thật sự rất sợ Lục Châu sẽ lựa chọn đứng về phía Đại Không Tự.
“Lão phu thưởng thức người thức thời.”
Thiên Tuyển Tự nguyện ý dâng lên Hắc Mộc Liên, Bảo Thiền Y, thậm chí còn tình nguyện thần phục Ma Thiên Các…
Lục Châu sao có thể bỏ qua cơ hội này.
“Ý của thí chủ là…?” Phương trượng Hư Tĩnh không có được câu trả lời chắn chắn, trong lòng vẫn thấp thỏm không thôi.
“Người của Đại Không Tự đâu?” Lục Châu hỏi.
Hư Tĩnh nghe vậy cực kỳ mừng rỡ, vội nói: “Đại Không Tự cho chúng ta ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Sáng sớm mai tứ đại thần tăng của Đại Không Tự sẽ giá lâm Thiên Tuyển Tự.”
Lục Châu gật đầu. “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Giấu phi liễn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Tính tình thích khoe khoang của Minh Thế Nhân bị kích phát, hắn nghênh ngang ra ngoài nhìn đám tăng nhân bốn phía rồi lắc mình một cái, thi triển đại thần thông thuật!
Thấy thế Đoan Mộc Sinh hoàn toàn nghẹn lời.
Có thế mà cũng dùng tới đại thần thông thuật?
Phương trượng Hư Tĩnh vội vàng nói: “An bài sương phòng!”
“Vâng.”
Lục Châu thong thả nghỉ lại một đêm trong Thiên Tuyển Tự.
Khi đám người rời khỏi Đại Hùng bảo điện, cả toà đại điện rơi vào bóng tối.
Chỉ còn lại một mình phương trượng Hư Tĩnh. Hắn than nhẹ một tiếng, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma…
Sáng hôm sau.
Keng!
Keng!
Tiếng chuông cổ vang lên truyền khắp Thanh Nguyên Sơn, vang vọng trong Thiên Tuyển Tự.
Đệ tử Thiên Tuyển Tự nhanh chóng tập hợp, trận địa sẵn sàng.
“Khi phi liễn của Đại Không Tự xuất hiện phải lập tức báo cáo!”
“Vâng!”
Các tăng nhân Phạn Hải cảnh trong Thiên Tuyển Tự ngự không bay đi, tản ra bốn phía.
Những đệ tử từ Ngưng Thức cảnh trở xuống toàn bộ tập hợp trước Đại Hùng bảo điện.
Phương trượng Hư Tĩnh mặc cà sa, tay cầm pháp trượng, trên cổ đeo chuỗi tràng hạt, đội mũ tăng nhân, ăn mặc chỉnh tề nghiêm trang hơn bình thường rất nhiều.
“Cơ thí chủ, xin mời.”
Lục Châu và các đệ tử Ma Thiên Các không hề khách khí bước vào Đại Hùng bảo điện.
Mặt trời lên cao…
Nơi chân trời xuất hiện một chiếc phi liễn đang bay vụt tới.
“Phương trượng! Phi liễn của Đại Không Tự đã xuất hiện.” Một tên đệ tử xông vào bảo điện bẩm báo.
Minh Thế Nhân nghe vậy liền mỉm cười lách mình rời khỏi Đại Hùng bảo điện, đứng trên bậc thang ngẩng đầu nhìn lên.
“Chà, đội hình của Đại Không Tự trông nhiều tiền và khí thế hơn hẳn Thiên Tuyển Tự các người nhỉ… Cũng được đấy, chỉ là hơi bé một chút.”
Chiếc phi liễn kia không lớn, màu trắng vàng, bốn phía có khoảng ba mươi tăng nhân đang phi hành xung quanh tạo thành thế trận bảo vệ.
Phi liễn còn chưa tới đã nghe thấy một âm thanh hùng hồn truyền ra ——
“Hư Tĩnh, còn không mau ra nghênh tiếp?!”