Sóng âm nơi chân trời cuồn cuộn kéo tới.
Đám cây cối bên ngoài Đại Hùng bảo điện bị sóng âm càn quét, lung lay liên hồi.
Hư Tĩnh và các đệ tử hạch tâm khác nhanh chóng bước ra ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Tứ đại thần tăng đều đến cả rồi?!”
Hắn kinh ngạc thốt lên.
“Tứ đại thần tăng lợi hại lắm sao?” Lục Châu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới.
Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau.
Phương trượng Hư Tĩnh nói: “Không Giác, Không Văn, Không Trí, Không Trượng… đều có chức vị thủ toạ, chỉ thua một mình phương trượng Không Viễn mà thôi. Tu vi của bọn họ đã bước vào Nguyên Thần cảnh từ lâu.”
Bốn tên cao thủ Nguyên Thần cảnh?
Đúng là chịu chơi.
Chân chính bước vào Nguyên Thần cảnh cũng tương đương với bước chân vào nơi hung hiểm nhất trong thiên hạ Đại Viêm.
Cả Thiên Tuyển Tự chỉ có một mình Hư Tĩnh là Nguyên Thần cảnh.
Những người còn lại đều không đáng nhắc tới, số lượng tăng nhân Thần Đình cảnh cũng rải rác không được mấy người.
Hơn ngàn tên đệ tử lại không có lấy một Nguyên Thần cảnh.
Mà Đại Không Tự lại phái đi tận bốn tên…
Sự chênh lệch trong đó chỉ nhìn thôi đã thấy.
Khó trách Thiên Tuyển Tự phải nghĩ tới hạ sách này để kiềm chế Đại Không Tự.
Đúng là nguyện làm ngọc vỡ cũng không muốn làm ngói lành!
Trong lúc hai người nói chuyện, trên bầu trời lại truyền tới một luồng sóng âm mãnh liệt.
Các đệ tử đứng trước Đại Hùng bảo điện có tu vi thấp đều bị sóng âm chấn động khiến sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
“Không Trí, Không Trượng?” Lục Châu lẩm bẩm hai cái tên này.
Đúng là hai cái tên thiểu năng mà!
(Chú thích: Không Trí còn có nghĩa là không có não, Không Trượng có thể hiểu là không có chồng.)
Người nào đặt pháp hiệu này đúng là nhân tài.
Minh Thế Nhân khinh thường nói: “Nguyên Thần cảnh cũng chia mạnh yếu, chẳng lẽ bọn hắn đều là cường giả bát diệp?”
Phương trượng Hư Tĩnh lắc đầu nói: “Thực lực cá nhân của từng người trong tứ đại thần tăng không mạnh, cao nhất chỉ tới ngũ diệp, thấp nhất là nhị diệp. Không Trí tam diệp, Không Trượng tứ diệp…”
“Vậy thì có gì đáng nói… một mình ta có thể đánh được hai tên.” Minh Thế Nhân thích khoe khoang, trong lòng đã ngứa ngáy khó nhịn từ lâu.
“Tu vi của thí chủ là mấy diệp?” Phương trượng Hư Tĩnh hỏi.
“Nhị diệp.”
“Tứ đại thần tăng nếu đơn đả độc đấu thì đúng là không mạnh, Nhưng điều đáng sợ là khi bọn họ liên thủ, có thể tương đương với một cường giả thất diệp.” Hư Tĩnh nói.
“Mạnh như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc hỏi lại.
Phương trượng Hư Tĩnh sốt ruột giải thích:
“Bốn người bọn họ am hiểu liên hợp với nhau để thi triển Phật môn thủ ấn vô cùng cường đại, khi đó bốn người như một. Lão nạp đã từng đánh với bọn họ, bị đánh trọng thương.”
Lúc này hắn không còn quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài, khẽ vung áo cà sa.
Trên lồng ngực hắn có một chưởng ấn đỏ như máu.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh thấy thế đều âm thầm kinh ngạc.
Thực lực và tu vi phương trượng Hư Tĩnh cao bao nhiêu tạm thời không nói tới, chỉ riêng việc chịu đựng thương thế nặng cỡ này mà mặt không đổi sắc, tới bây giờ cũng không rên lên một tiếng thì có thể thấy ý chí của người này sắt đá đến cỡ nào.
“Ngươi lợi hại.” Minh Thế Nhân giơ ngón cái lên. “Con người của ta trước giờ ghét nhất là bọn hoà thượng. Nhưng ngươi là hoà thượng đầu tiên khiến ta thấy thuận mắt.”
Phương trượng Hư Tĩnh nói:
“Không biết Cơ thí chủ có lòng tin không?”
Hắn đã đặt cược toàn bộ tính mệnh của hơn một ngàn đệ tử Thiên Tuyển Tự vào tay Lục Châu.
Nếu trận này thua, hắn sẽ là tội nhân thiên cổ.
Tuy hắn cũng nghe nói Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các là đệ nhất ma đầu đương thời, vô địch thiên hạ… Nhưng vấn đề là đại nạn ngàn năm đã đến, mỗi một năm già đi thì tu vi sẽ kịch liệt hạ xuống. Hư Tĩnh cũng không chắc được tu vi lão ma đầu này còn được như ngày đó hay không.
Không đợi Lục Châu lên tiếng, Minh Thế Nhân đã nói:
“Tu vi của gia sư sâu không lường được, ngươi cứ yên tâm… Mà có khi không cần đến gia sư xuất thủ, ta và tam sư huynh cũng có thể giải quyết được việc này.”
Phương trượng Hư Tĩnh đáp: “Đã như vậy thì lão nạp cũng yên tâm… Mong các vị thí chủ tuyệt đối đừng nên khinh địch.”
Đúng lúc này ——
Từ chân trời truyền đến một luồng sóng âm mạnh hơn lúc nãy gấp mấy lần.
“Hư Tĩnh… ba ngày đã trôi qua, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Ông ——
Phi liễn Đại Không Tự dừng lại trên không trung.
Bốn tên hoà thượng khoác áo cà sa, một tay chắp trước ngực đạp không bước xuống.
Đám tăng nhân phía sau cũng hạ xuống theo, chỉ để lại vài tăng nhân ở đó để điều khiển phi liễn lơ lửng trên không.
Các đệ tử đứng trước Đại Hùng bảo điện đều lui về sau!
Tứ đại thần tăng và hai mươi tên tăng nhân đều đặn hạ xuống giữa quảng trường, ngay cạnh lô đỉnh.
Bốn người đứng thành hình vuông, thoạt trông vóc dáng rất giống nhau, thậm chí là cả khuôn mặt cũng hao hao nhau khiến người ta không thể phân biệt được ai là ai.
Có điều tuổi tác của bọn họ không còn nhỏ nữa.
Hàng lông mày trắng gần như đã chạm vào mớ râu bạc.
Da mặt nhăn nheo.
“Hư Tĩnh.” Không Văn đứng ở hàng trên, khẽ gọi một tiếng.
Lục Châu đứng ngay bên cạnh Hư Tĩnh, hắn âm thầm quan sát bọn họ rồi lắc đầu.
Bốn người này đúng thật đều là Nguyên Thần cảnh.
Có thể thấy được Đại Không Tự đối phó với Thiên Tuyển Tự rất cẩn thận.
“Hư Liễu, Hư Phàm, Hư Hải.” Hư Tĩnh cất tiếng gọi.
“Phương trượng sư huynh!” Ba người đồng thời khom người.
“Sự an toàn của chúng đệ tử Thiên Tuyển Tự giao cho các ngươi.” Phương trượng Hư Tĩnh hạ lệnh.
“Xin phương trượng sư huynh yên tâm… Ba người chúng ta tuy chỉ là Thần Đình cảnh nhưng sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ các đệ tử an toàn.”
“Có các ngươi ở đây, lão nạp dù có chết cũng nhắm mắt.”
Tứ đại thần tăng đứng cạnh lô đỉnh nở nụ cười khinh thường.
Không Văn mỉm cười nói: “Hư Tĩnh, giao ra Hắc Mộc Liên và Bảo Thiền Y rồi đầu nhập vào Đại Không Tự… Sao ngươi cứ phải chấp mê bất ngộ vậy?”
“Nghiệt chướng!”
Hư Tĩnh mắng một tiếng.
“Ngươi dám nhục mạ bản pháp sư?”
“Vũ nhục trưởng bối, ngay cả nghiệt chướng cũng không bằng!” Hư Tĩnh đã không còn chút kiên nhẫn để phân rõ phải trái trắng đen với bọn hắn nữa.
Suy cho cùng thì pháp hiệu có chữ lót là ‘Không’ bối phận thấp hơn pháp hiệu có chữ lót ‘Hư’.
Nhưng tứ đại thần tăng nào có quan tâm đến chuyện bối phận.
Không Văn cười ha hả thành tiếng. “Vốn tưởng cho ngươi ba ngày sẽ suy nghĩ rõ ràng, ngoan ngoãn nghe lời. Không ngờ ba ngày đã trôi qua mà ngươi vẫn cứ hồ đồ ngu xuấn y như vậy!”
Không Giác nói thẳng:
“Nếu đã vậy thì tiễn hắn lên đường đi. Cũng chỉ tốn thêm chút công sức thôi mà.”
Hư Tĩnh vốn định cãi lại, chợt nhìn thấy Lục Châu bước lên phía trước.
Lục Châu cất lời: “Các ngươi cũng muốn Hắc Mộc Liên?”
Ánh mắt Không Văn chuyển từ người Hư Tĩnh sang đám người Lục Châu ăn mặc bất đồng.
Hư Tĩnh đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Bọn hắn muốn lấy được Hắc Mộc Liên để đối phó với Ma Thiên Các… Việc Không Huyền chết bọn hắn đều biết là do Ma Thiên Các gây ra, chẳng qua chỉ đang kiếm cớ đẩy việc này lên đầu Thiên Tuyển Tự mà thôi.”
Không Văn nhìn sang Lục Châu. “Hư Tĩnh, ngươi mời người khác tới giúp đỡ?”
Hư Tĩnh đáp: “Đúng là lão nạp đã mời người tới giúp… Không Văn, bây giờ bốn người các ngươi sẽ có đến mà không có đi!”
Tứ đại thần tăng bước lên trước một bước.
Hai mươi tên tăng nhân sau lưng xếp thành một hàng, đồng loạt chắp tay trước ngực.
Tăng y rung động, nguyên khí cuồn cuộn.
Không Văn nói: “Vậy thì để bản pháp sư xem thử ngươi mời đến loại người gì…”
Hắn đánh giá đám người trước mặt.
Một lão già gầy yếu, một đám nữ tử nhu nhược, hai tên mãng phu và một tiểu nha đầu…
Cười chết người ta!
Hai mươi tên tăng nhân bắt đầu điều động nguyên khí.
“Cơ thí chủ… làm phiền ngươi.” Phương trượng Hư Tĩnh chống đỡ được đến bây giờ đã là cố hết sức. Thương thế của hắn rốt cuộc phát tác khiến hắn phải lui về sau một bước.
Hư Liễu, Hư Phàm, Hư Hải đều khẽ giật mình.
Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói: “Bản toạ sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Một câu có hai nghĩa, vừa nói với Hư Tĩnh, vừa nói với tứ đại thần tăng!