Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Đám đệ tử Thiên Tuyển Tự lui về phía sau.  

             Ba người Hư Liễu, Hư Phàm, Hư Hải cũng lùi lại.  

             Minh Thế Nhân hiểu ý sư phụ, liền chắp tay nói: “Đồ nhi xin được đánh tiên phong, lĩnh giáo bọn họ…”  

             Mũi chân hắn điểm nhẹ nhảy xuống mấy chục bậc thang.  

             Nguyên khí toàn thân rung động, ngưng kết thành cương!  

             Hả?  

             Tứ đại thần tăng cảm giác được khí tức trên người Minh Thế Nhân không hề tầm thường nên không dám tiếp tục khinh thị. Bốn người lui về sau, tách thành bốn góc!  

             Một tấm chắn cương khí hình vuông được thành lập, mỗi người dồn lực vào một góc!  

             Bốn thủ ấn đồng thời đánh ra!  

             Ầm ——  

             Cương khí hình vuông kia ngăn trở Minh Thế Nhân.  

             Minh Thế Nhân nhướng mày, hai tay mượn lực lộn ngược ra sau đáp xuống đất.  

             “Còn có kiểu chơi như vậy?”  

             Bốn người đồng thời phối hợp thi triển ra một loại cương khí kỹ xảo, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.  

             Kỹ xảo phối hợp của một nhóm tuy không giống với âm công Phạn âm nhưng cũng có tác dụng gia tăng uy lực.  

             Muốn đánh cận thân như vậy, lại còn tạo thành một loại thủ ấn chung thì cần phải có độ ăn ý cực cao.  

             Bốn người chỉ khẽ đánh ra một chưởng đã có thể tạo thành loại cương khí này… quả thật đã khiến tất cả mọi người bất ngờ.  

             Không Văn chắp tay trước ngực nói: “Thiện tai thiện tai… tu vi của thí chủ không thấp, sao lại muốn nối giáo cho giặc?”  

             Bọn hắn thấy tu vi Minh Thế Nhân không tệ nên muốn nhân cơ hội thuyết phục.  

             “Ta ghét nhất đám lừa trọc chuyện nói đạo lý như các ngươi!”  

             Minh Thế Nhân đạp mạnh xuống đất!  

             Ầm!  

             Một dấu chân hoàn mỹ xuất hiện. Hắn lao vào kịch chiến với tứ đại thần tăng.  

             Đám tăng nhân đứng xem xung quanh liên tiếp lui ra sau.  

             Hai mươi tên tăng nhân của Đại Không Tự đứng yên bất động chờ mệnh lệnh.  

             “Mục Không Tứ Hải!”  

             Không Giác đánh một chưởng về phía Minh Thế Nhân!  

             Ba người còn lại phối hợp ăn ý đến cực điểm, đồng thời tạo thêm áp lực.  

             Minh Thế Nhân song quyền nan địch tứ thủ, một chưởng kia đánh trúng bờ vai hắn.  

             Toàn thân hắn bay ngược ra sau, kịp thời lăng không lùi lại đáp xuống bậc thang.  

             Chưởng ấn vừa rồi đã đánh xuyên lớp cương khí hộ thể của hắn!  

             Minh Thế Nhân bị đau, khẽ nhướng mày.  

             Cũng may một chưởng này không quá mạnh, thân thể hắn đã triệt tiêu đại bộ phận lực trùng kích.  

             Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay kích động nói: “Bốn người này thật không đơn giản.”  

             “A di đà phật, thí chủ cần gì phải chấp mê bất ngộ như thế.” Không Văn chắp một tay trước ngực nói.  

             “Kẻ chấp mê bất ngộ chính là ngươi.”  

             Minh Thế Nhân đạp chân xuống đất, thân hình loé lên.  

             Ầm ầm ầm.  

             Ly Biệt Câu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, khí thế như hô phong hoán vũ đâm về phía Không Văn.  

             Người chung quanh chỉ có thể nhìn thấy từng đạo hư ảnh và tiếng cương khí va chạm đến chói tai.  

             Không Văn không ngờ thế tấn công của Minh Thế Nhân lại sắc bén như vậy khiến hắn trở tay không kịp, phải trượt lùi ra sau.  

             Sau khi trượt đi một đoạn, hắn đạp mạnh chân lao vụt vào hư không rồi xoay mấy vòng đáp xuống mặt đất.  

             Minh Thế Nhân vốn có thể nhân cơ hội tiếp tục tấn công, nhưng chưởng ấn của ba tên thần tăng còn lại đã đánh tới khiến hắn không thể không lui bước.  

             “Muộn rồi.” Chưởng ấn của Không Giác mang theo cương phong càng lúc càng mạnh. “Không Cốc Truyền Thanh!”  

             Ba người đồng thời xuất chưởng.  

             Ầm!  

             Ly Biệt Câu giơ lên ngăn lại.  

             Keng!  

             Âm thanh chấn động quỷ dị khiến đầu Minh Thế Nhân tê rần, hắn liên tục lùi lại.  

             Tứ đại thần tăng quay về vị trí cũ, bốn người đứng bốn góc, phảng phất như thể vừa rồi chưa từng phát sinh chiến đấu.  

             “Thí chủ, bản pháp sư đã khuyên nhủ ngươi nhưng ngươi lại không nghe. Từ bỏ đi, ngươi không phải là đối thủ của bọn ta.” Không Văn nhìn về phía Minh Thế Nhân và nói.  

             Minh Thế Nhân không ngờ được rằng mình đã dùng tới vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu mà vẫn không phải là đối thủ của tứ đại thần tăng.  

             Thực lực riêng lẻ của từng người không mạnh, thậm chí uy lực cũng không cao, thế nhưng từng chưởng đánh ra lại rất quỷ dị.  

             Minh Thế Nhân có thể nhìn thấy vô số sơ hở, nhưng dường như đó lại đều là cạm bẫy!  

             Không Văn không chú ý dến Minh Thế Nhân nữa mà dời mắt sang nhìn Hư Tĩnh và Lục Châu đang đứng trước cửa Đại Hùng bảo điện.  

             Thấy bộ dạng yếu ớt của Hư Tĩnh, Không Văn cười nói: “Hư Tĩnh, ta cứ tưởng ngươi đã ngăn cản được một chiêu kia, không ngờ ngươi lại bị trọng thương tới vậy. Sống được đến bây giờ cũng không dễ dàng nhỉ.”  

             Hư Tĩnh được một tên đệ tử trẻ tuổi đỡ lấy, trạng thái tinh thần và thân thể đều không được tốt.  

             Không Văn quay sang nói với Lục Châu: “Lão thí chủ, hắn cho ngươi thứ gì để ngươi đến đây giúp hắn?”  

             Lục Châu hồi đáp:  

             “Phương trượng Hư Tĩnh hứa cho lão phu Hắc Mộc Liên và Bảo Thiền Y… thành ý như thế sao lão phu có thể không giúp.”  

             “Hắc Mộc Liên?”  

             Hai mắt Không Văn trừng to quay ngoắt sang nhìn Hư Tĩnh: “Hư Tĩnh, ngươi điên rồi sao? Vật quý giá như vậy ngươi tình nguyện cho người ngoài cũng không đưa cho bản pháp sư?”  

             Hư Tĩnh vô lực mắng: “Nghiệt chướng.”  

             Hắn chỉ còn chút sức mở miệng mắng chửi người.  

             Không Văn nhìn về phía Lục Châu rồi nói: “Lão thí chủ, thất phu vô tội hoài bích có tội. Những vật này Đại Không Tự nhất định phải có được, sao lão thí chủ không giúp bọn ta hoàn thành ước vọng?”  

             “Đại Không Tự các ngươi cần Hắc Mộc Liên làm gì?” Lục Châu hỏi.  

             Không Văn ngạo nghễ nói: “Lão thí chủ có biết Ma Thiên Các?”  

             “Đã từng nghe nói.”  

             “Có tin tức truyền ra từ Vân Tông, nói rằng Ma Thiên Các đang tìm kiếm Hắc Mộc Liên. Ma Thiên Các là ma đạo mà bất cứ phe chính đạo nào trong thiên hạ cũng muốn tru diệt… Đại Không Tự sao có thể để Ma Thiên Các toại nguyện!” Không Văn nói.  

             “Đại Không Tự trước nay luôn không quan tâm đến thế sự… sao lần này lại phải đối địch với Ma Thiên Các?”  

             Lục Châu cố ý hỏi điều này.  

             Tứ đại thần tăng lấy cớ Không Huyền bị giết để thảo phạt Thiên Tuyển Tự, sao có thể ở trước mặt bọn họ nói rằng cái chết của Không Huyền là do Ma Thiên Các gây ra?  

             “Cửa Phật từ bi, Ma Thiên Các làm nhiều việc ác, theo lý cần phải tru diệt!” Không Văn nói.  

             Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đáng tiếc… lão phu cũng rất muốn có được Hắc Mộc Liên.”  

             Sắc mặt Không Văn khẽ biến. “Lão thí chủ, bản pháp sư đã cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi không biết quý trọng vậy thì chịu chết đi.”  

             Hắn vung tay lên.  

             Hai mươi tên tăng nhân Đại Không Tự ở phía sau chắp tay hành lễ, miệng lầm rầm niệm kinh.  

             Tiếng vù vù như muỗi kêu vang lên.  

             “Phạn Âm Nhập Mộng?”  

             Cảnh tượng này sao mà giống với một màn ở Thánh Đàn Nhữ Nam Thành đến thế.  

             Điều khác biệt duy nhất là, hai mươi tăng nhân đang niệm Phạn Âm Nhập Mộng này rõ ràng mạnh hơn đám đệ tử của Không Huyền khi trước nhiều.  

             Âm thanh khuấy động càn khôn của Phạn Âm Nhập Mộng phát tán ra tứ phía.  

             Rất nhiều đệ tử của Thiên Tuyển Tự có tu vi thấp, ngay cả Ngưng Thức cảnh cũng chưa đạt tới, sao có thể ngăn cản sóng âm công kích của Phạn Âm Nhập Mộng.  

             Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng yên tại chỗ không hề bị ảnh hưởng lấy một chút.  

             Lực lượng phi phàm của Thiên thư đang phát huy công dụng kỳ diệu của nó.  

             Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cùng Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đều lui vào trong Đại Hùng bảo điện. Hắn khẽ phất tay một cái, một bức tường cương khí đã xuất hiện chắn trước mặt bảo vệ bọn họ.  

             Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều là Nguyên Thần cảnh nên không bị ảnh hưởng gì.  

             Còn lại các đệ tử Thiên Tuyển Tự đều té ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu đầy thống khổ!  

             Ba người Hư Liễu, Hư Phàm, Hư Hải đau khổ chống cự, sắc mặt tái nhợt.  

             Đoan Mộc Sinh nghe tiếng niệm kinh lầm rầm, bực bội đến mức không thể nhịn được nữa bèn vừa huy động Bá Vương Thương trong tay vừa quát to: “Đám lừa trọc ồn ào này!”  

             Bá Vương Thương khuấy động cương khí, từng đạo cương khí bao bọc lấy thương ảnh rồi nở rộ ra!  

             Toàn thân hắn thẳng tắp, tay cầm thương đánh thẳng về phía Phạn Âm Nhập Mộng của Đại Không Tự!  

             “Cản!”  

             Tứ đại thần tăng thay đổi vị trí, nhẹ nhàng phất tay tạo thành một tấm thuẫn cương khí hình vuông cực lớn ngăn cản Bá Vương Thương lại.  

             “Các ngươi không cản được đâu!”  

             Ầm!  

             Bá Vương Thương đột nhiên từ một hoá mười, đâm xuyên qua tấm thuẫn cương khí hình vuông!  

             “Hả?”  

             Chuyện gì xảy ra?  

             Vậy mà không ngăn được?  

             Hiệu quả của hàng trăm ngàn lần luận bàn cùng Hoa Vô Đạo đã thể hiện ra trước mắt.  

             Một chiêu này của Đoan Mộc Sinh muốn phá Lục Hợp Đạo Ấn thì còn hơi thiếu một chút, nhưng để phá tấm thuẫn cương khí thì không thành vấn đề.  

             Minh Thế Nhân vừa rồi bị tứ đại thần tăng khắc chế, trong bụng còn đang đầy lửa giận, thấy Đoan Mộc Sinh chiếm ưu thế liền cắn răng nói: “Còn có ta ——”  

             Ly Biệt Câu dù sao cũng là vũ khí thiên giai, đương nhiên có khả năng đặc thù là chém được cương khí.  

             Biểu hiện của Đoan Mộc Sinh khiến cho Minh Thế Nhân có thêm lòng tin.  

             Chiêu thức của hắn đánh về phía vị trí của Không Trí và Không Trượng.  

             “Để ta đối phó với bọn thiểu năng!” Minh Thế Nhân nói.  

             Đoan Mộc Sinh lập tức hiểu ý!  

             Tứ đại thần tăng chiến đấu rất ăn ý, vậy thì chia tách bọn họ ra!  

             Cánh tay Đoan Mộc Sinh vung mạnh, Bá Vương Thương quét ngang chém rách tấm thuẫn cương khí, bức lui Không Văn và Không Giác!  

             Đúng lúc này chưởng ấn cũng đã lao tới…  

             Không Văn và Không Giác không ngừng đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn.  

             Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt!  

             Không Trí và Không Trượng liên tiếp lui về sau, không ngừng chống cự lại sự uy hiếp của vũ khí thiên giai.  

             Ông ——  

             Vù vù ——  

             Tiếng tụng niệm Phạn Âm Nhập Mộng vẫn không ngừng vo ve bên tai tất cả mọi người.  

             Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn gay gắt.  

             Toàn bộ đệ tử Thiên Tuyển Tự đều ngã dưới đất. Một số người còn đang cố gắng chống đỡ, một số người tu vi yếu đã sùi bọt mép ngất đi.  

             Âm công cường đại đến cực hạn sẽ gây ra mức độ công kích không kém gì các chiêu thức tấn công.  

             Lô đỉnh trên quảng trường đã bị mấy chục đạo chưởng ấn đánh bay, còn chưa kịp rơi xuống đất đã biến thành bột mịn.  

             Nền đất bên dưới đã vỡ vụn, không còn chỗ nào lành lặn.  

             Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân có thể đánh đến mức này đã là rất mạnh.  

             Dù sao hai người bọn họ đều đang một chọi hai.  

             Tứ đại thần tăng không giống với tứ đại hắc kỵ. Tứ đại hắc kỵ là dựa vào thực lực của từng người, cho dù phối hợp đánh cũng không có thủ đoạn liên hợp nào.  

             Còn tứ đại thần tăng tuy bị Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân chia nhau ra đánh, nhưng thỉnh thoảng bọn họ lại liên hợp tạo thành một thủ ấn cực lớn đánh lui hai người Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.

Advertisement
';
Advertisement