Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Sư tỷ, rõ ràng là tỷ sợ.”

Diệp Thiên Tâm khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười: “Tỷ nhìn đại sư huynh, nhị sư huynh xem, nhìn cả ta nữa… chẳng phải bọn ta vẫn sống rất tốt đó sao? Ta thừa nhận lão già có át chủ bài, nhưng lão rất cẩn thận, không dám tuỳ tiện sử dụng nó. Nếu không sao lão có thể tha thứ cho chúng ta? Điều này cũng vừa vặn chứng minh một điều… át chủ bài trong tay lão là có hạn.”

“Hơn nữa, tuổi tác của lão cũng ngày càng cao, khí hải cũng ngày càng khô quắt lại. Đến lúc đó trong lòng lão nảy sinh hận ý sẽ mặc sức dùng hết át chủ bài. Ở lại bên cạnh lão mới là chuyện nguy hiểm nhất.”

Chiêu Nguyệt nghe vậy, nội tâm khẽ động. “Muội nói có đạo lý.”

“Cho nên… việc cấp bách, chẳng bằng sử dụng một chút thủ đoạn để moi ra lá bài tẩy của lão. Trường hợp xấu nhất, lão biết đây là trò do chúng ta gây ra thì chúng ta tránh đi là được. Đánh không lại, chẳng lẽ còn không hao tổn được tu vi lão hay sao?” Diệp Thiên Tâm cười tủm tỉm.

“…”

Không thể không nói, Diệp Thiên Tâm có thể có được vị trí như ngày hôm nay không chỉ dựa vào tu vi mà còn cả trí tuệ và sự giảo hoạt của nàng.

Khó trách ban đầu lúc còn ở trên núi, ngay cả đến lão thất cũng tán thưởng lục sư muội thông minh lanh lợi.

Chiêu Nguyệt tuy là sư tỷ nhưng cảnh giới hai người bằng nhau, Diệp Thiên Tâm lại có một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn, nên xét về thực lực thì Chiêu Nguyệt không bằng lục sư muội Diệp Thiên Tâm.

“Sư tỷ, khoảng thời gian này tỷ hãy ở lại Diễn Nguyệt Cung. Nếu tỷ có quyết tâm thì sư muội sẽ dốc lòng tương trợ.”

“Được, làm phiền sư muội.”

---------------

Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, Lục Châu vẫn đóng cửa bế quan. Vì muốn lĩnh hội Quyển Nhân của Thiên Thư, hắn sắp cào nát da đầu mình rồi.

Trừ phần mô tả chung trên trang bìa ra thì những nội dung còn lại trong sách hắn chẳng hiểu được chút gì, đầu óc như lạc vào sương mù.

Suốt bốn ngày nay, Lục Châu cảm giác việc giải nghĩa quyển Thiên Thư này còn thống khổ hơn gấp trăm lần việc phân tích mấy bài thơ cổ ở kiếp trước.

“Dùng tâm trí thông suốt, để biết tâm của chúng sinh ở ba ngàn Đại Thiên thế giới không có khác biệt, như một thế giới đồng nhất.”

“Dùng Thiên nhãn thần thông và trí tuệ siêu việt không ngại ảnh hưởng đến sự thanh tịnh, cái gọi là chúng sinh ở thập phương thế giới, chết rồi lại sinh, nào thiện nào ác, nào số hưởng phúc hay số kiếp nạn, đều nhìn thấy rõ ràng.”

“…”

Đọc tới đây.

Lục Châu nhíu mày nói: “Lời lẽ này có phần giống với Đạo gia trong Bách gia chư tử ở Địa Cầu… Chẳng lẽ chính là nó?”

Kiếp trước Lục Châu không có nghiên cứu về phương diện này, chỉ biết được một chút. Cho dù là người có nghiên cứu cũng chưa chắc đã hiểu được. Rất nhiều thứ nói quá mơ hồ, có thứ nói ra nghe có vẻ như là triết học nửa đúng nửa sai, có thứ nghe rất rập khuôn, lại có thứ nói tới những điều mà ai cũng biết.

Đây chính là lực lượng phi phàm của Thiên Thư sao?

Lục Châu trăm mối không thể giải.

Nhiều thứ nói quá chung chung, quá đại thể.

Những thứ mà ai cũng biết thì lại khiến người ta không hiểu được mục đích.

“Sư phụ, người đã bế quan bốn ngày rồi. Hôm qua tứ sư huynh cầu kiến, đồ nhi không dám quấy rầy người nên bảo huynh ấy rời đi.”

Lục Châu nghe vậy bèn đóng lại giao diện Thiên Thư.

Thời gian trôi qua thật nhanh… Quá trình đọc sách của hắn rõ ràng là rất khô khan và khổ sở, nhưng không ngờ nháy mắt đã trôi qua bốn ngày.

Lục Châu mở miệng nói: “Lão tứ có nói là chuyện gì không?”

“Không có.”



“Hẳn là hắn gặp phải khó khăn trong tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy.

Hắn chạm vào mái tóc muối tiêu của mình.

Gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.

Lúc hắn bước ra khỏi phòng.

Tiểu Diên Nhi mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Sư… sư phụ?”

Lục Châu tỏ ra bình thản, đứng chắp tay sau lưng.

Chỉ là trẻ ra mười tuổi thôi, vẻ ngoài biến hoá rõ ràng nhưng khí thế bên trong của lão ma đầu vẫn còn đó.

“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Mồm mép láu lỉnh.”

Lục Châu thản nhiên nói.

“Vi sư bế quan không chỉ để đề thăng tu vi, mà còn để chữa trị bộ xương già này… Mấy ngày nay vất vả cho con rồi.”

“Hì hì, đây là chuyện đồ nhi phải làm. Sư phụ phúc thọ vô cương, nhất định có thể đột phá Nguyên Thần cảnh, trở thành tu hành giả Huyền Thiên cảnh duy nhất trong thiên hạ Đại Viêm!”

Lục Châu cười vài tiếng rồi nói:

“Lão tam mấy ngày nay có gửi thư về không?”

Hắn tuyên bố nhiệm vụ mấy ngày trước, đến giờ vẫn chưa nghe thông báo của Hệ thống.

Với tu vi của Đoan Mộc Sinh thì việc điều tra Chu Kỷ Phong không khó. Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy Hệ thống thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Đoan Mộc Sinh lẽ ra cũng phải gửi thư báo cáo tình hình mới phải, tại sao lại bặt vô âm tín?

“Sư huynh không gửi về phong thư nào cả.”

“Kỳ lạ thật.”

Lục Châu vuốt râu, chậm rãi đi ra khỏi Ma Thiên Các.

Tiết trời sáng sủa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

“Sư phụ, có khi nào tam sư huynh cũng giống như Chiêu Nguyệt sư tỷ…” Tiểu Diên Nhi có hơi lo lắng nói.

“Không có khả năng.”

Lục Châu phất tay ngắt lời nàng.

Hắn biết độ trung thành của Đoan Mộc Sinh trên 70%, không thấp như của Chiêu Nguyệt. Lúc Chiêu Nguyệt phản bội, Hệ thống cũng thông báo độ trung thành của Chiêu Nguyệt giảm xuống còn 0%. Nhưng đến giờ vẫn không có thông báo nào, nói rõ Đoan Mộc Sinh không có phản bội.

Vậy thì nguyên nhân là gì?

Lục Châu âm thầm suy nghĩ.

Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, con cũng cảm thấy tam sư huynh không có khả năng phản bội. Huynh ấy làm người trung thực, không phải là loại như vậy.”



Lục Châu không nói gì.

Tri nhân tri diện bất tri tâm.

Khi độ trung thành của bọn hắn chưa đạt đến 80%, Lục Châu sẽ không yên lòng.

Chiêu Nguyệt đạt 60% không phải vẫn có thể phản bội hắn đó sao?

Ở cái thế giới này, lòng người đều khó dò, không thể không đề phòng.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào bóng người đang ngự không phía chân trời. “Là tứ sư huynh!”

Trên bầu trời.

Minh Thế Nhân quanh quẩn trên không, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Nếu đang ở trạng thái đỉnh phong, hắn sẽ chẳng thấy tốc độ này có bao nhiêu chói mắt, thế nhưng với tu vi hiện tại… thực lực của hắn cách Thần Đình cảnh quá xa.

“Hắn đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp…”

Không thể không nói, thiên phú của đám ác đồ này khiến người ta ao ước vô cùng.

Minh Thế Nhân đáp xuống.

Khi hắn đang lăng không hạ xuống đất, nhìn thấy Lục Châu đã hoàn toàn thay đổi khí tức, trong lòng hắn lập tức run lên.

Người này…

Là sư phụ?

Vẻ ngoài biến hoá sẽ chỉ làm Minh Thế Nhân cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Nhưng khí tức toàn thân của sư phụ lúc này lại khiến hắn không rét mà run, lại thêm trong lòng đã có sẵn hạt giống sợ hãi sư phụ, Minh Thế Nhân cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, vội vàng quỳ xuống, chắp tay nói: “Cung nghênh sư phụ xuất quan!”

“Đứng lên đi.”

“Vâng.”

“Ngươi đã lĩnh ngộ được bảy tám phần tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp… Công pháp tu hành của ngươi lại có thuộc tính mộc, có khả năng tạo sinh cơ. Phải biết lợi dụng ưu thế này, không được bỏ phế.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

“Đa tạ sư phụ chỉ điểm! Đồ nhi ghi nhớ trong lòng.”

Độ trung thành tăng 2%!

Ngoài mặt Minh Thế Nhân không tỏ vẻ gì nhưng trong nội tâm lại không ngừng rung động.

Rất nhiều năm rồi.

Từ khi lục sư muội rời khỏi Kim Đình Sơn, sư phụ không còn chỉ điểm cho một đệ tử nào nữa, ngay cả cửu sư muội Tiểu Diên Nhi mà người sủng ái nhất cũng chỉ ban cho công pháp, lại càng chẳng trò chuyện với ai.

Không ngờ trong tình huống bị người người xa lánh như lúc này, sư phụ lại rộng lượng chỉ điểm cho mình, Minh Thế Nhân sao có thể không kinh ngạc?

“Sư phụ, lúc đồ nhi đang tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp ngự không phi hành, bay ngang qua vùng phụ cận An Dương thành đã nghe được một tin tức.”

“Nói.”

“Từ gia… cũng chính là tộc nhân của tiểu sư muội… hình như lại bị người ta bắt đi rồi.” Minh Thế Nhân bẩm báo.

“Hả???” Hai mắt Tiểu Diên Nhi trợn tròn, nàng tức giận tới mức lông mày xoắn cả lại.

“Đồ nhi nguyện ý đi điều tra, lần này nhất định phải bắt được tên hắc thủ sau màn, diệt cỏ tận gốc!” Minh Thế Nhân lộ ra vẻ tàn nhẫn!
Advertisement
';
Advertisement