Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tiểu Diên Nhi nghe vậy liền phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Sư phụ, lần này hãy để đồ nhi tự mình xử lý…”

Dù sao đây cũng là tộc nhân của Tiểu Diên Nhi.

Nàng có gấp gáp sốt ruột cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng Lục Châu không lập tức đáp ứng nàng.

Trong việc xử lý vấn đề, Minh Thế Nhân có kinh nghiệm hơn nàng rất nhiều, tu vi hắn cũng cao hơn, để hắn đi làm càng ổn thoả hơn.

Lúc này chợt có một chú chim bồ câu bay tới.

“Diên Nhi.”

Tiểu Diên Nhi hiểu ý, toàn thân nhẹ như chim yến phóng lên bắt lấy chim bồ câu.

“Sư phụ, là thư của tam sư huynh.”

“Đọc.”

“Sư phụ, mấy ngày trước đồ nhi đến Thiên Kiếm Môn điều tra, vị trí Môn chủ Thiên Kiếm Môn tạm thời vẫn để trống, Chu Kỷ Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn. Sau khi điều tra phát hiện Chu Kỷ Phong đã bái nhập vào môn phái Chính Nhất Đạo. Đạo chủ Chính Nhất Đạo là Trương Viễn Sơn nhận hắn là một trong bốn vị trưởng lão, Chu Kỷ Phong trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của Chính Nhất Đạo. Nhận thấy tu vi của Trương Viễn Sơn cao thâm, đồ nhi không xâm nhập vào Chính Nhất Đạo mà chuyển sang nghe ngóng tứ phía, biết được Trương Viễn Sơn đã nhiều lần công khai vũ nhục sư phụ, hắn đã lập cờ hiệu thề không đội trời chung với Kim Đình Sơn.”

Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Châu.

Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Đối với chuyện này hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.

Trên đời này người hận ta nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng tính là bao.

Lục Châu chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Nguy cơ bị thập đại cao thủ vây công đã hoá giải, một môn phái Chính Nhất Đạo cũng chẳng làm nên trò trống gì.

“Lúc đồ nhi điều tra Chính Nhất Đạo ở Trúc Sơn, đã cùng nhị trưởng lão Phương Đầu Đà đại chiến mấy trăm hiệp, đồ nhi đại thắng. Đáng tiếc vẫn không giết được tên tiểu nhân âm hiểm Phương Đầu Đà này.” Tiểu Diên Nhi lại lần nữa cau mày.

“Đồ nhi đợi cơ hội tốt, dự định ban đêm sẽ tiến vào Chính Nhất Đạo thăm dò và ám sát Trương Viễn Sơn để giải mối hận trong lòng sư phụ.”

Sau khi đọc xong.

Tiểu Diên Nhi chắp tay nói với Lục Châu: “Sư phụ, Phương Đầu Đà dù sao cũng là cường giả Thần Đình cảnh, con đoán là tam sư huynh đã bị thương!”

Minh Thế Nhân cũng kinh ngạc nói: “Tam sư huynh đây là đang đặt mình vào nguy hiểm rồi!”

Phương Đầu Đà là cường giả của môn phái Chính Nhất Đạo, hắn chỉ đứng sau Trương Viễn Sơn, hiện đã đạt tới cảnh giới Thần Đình cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là bước chân vào Nguyên Thần cảnh.

Lúc trước khi thập đại cao thủ vây công Cơ Thiên Đạo, Phương Đầu Đà dẫn theo mấy trăm tu hành giả vây công đồ đệ Cơ Thiên Đạo. Tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh luôn rất căm hận kẻ này.

Nhưng việc ám sát Trương Viễn Sơn là hành vi không biết tự lượng sức.

Lục Châu vuốt râu nói:

“Lão tam nhìn thì trung thực nhưng thật ra cũng là người cẩn thận, rất có chủ ý. Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo đã bước vào Nguyên Thần cảnh được trăm năm, tam sư huynh ngươi tuy là Thần Đình cảnh nhưng lại kém hắn cả một cảnh giới, khoảng cách xa như hồng câu không thể vượt qua. Nó đi ám sát hắn, chẳng khác nào là đi chịu chết.”

“Vậy tại sao sư huynh phải nói như vậy?” Tiểu Diên Nhi hỏi.

Minh Thế Nhân nói: “Chiêu Nguyệt phản bội sư môn… Tam sư huynh đây là đang muốn thể hiện lòng trung thành với sư phụ. Hắc hắc, sư phụ người nói đúng lắm, kỳ thật con trung thực hơn huynh ấy nhiều!”



“…”

“Nha.” Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không.

Hắn có thể nhìn ra lão tam vẫn xem Lục Châu hiện tại là Cơ Thiên Đạo trước đây. Nếu là Cơ Thiên Đạo thật sự, chắc hẳn lão sẽ để Đoan Mộc Sinh đi mạo hiểm, đợi đêm khuya lẻn vào thăm dò Chính Nhất Đạo.

Nhưng dù có thật sự bảo hắn đi thì Đoan Mộc Sinh đương nhiên cũng sẽ tìm cách bảo vệ bản thân trước. Cứ tiếp tục như vậy, hiềm khích giữa hai người sẽ ngày càng lớn.

Ngẫm nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Lão tứ, vi sư vốn phạt các ngươi chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn, trận pháp tạo nên bình chướng có thể ngăn cản cao thủ Nguyên Thần cảnh… Nhưng hiện tại lão tam đang có nhiệm vụ trong người, ngươi đi giúp hắn một chút. Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi hãy ở yên trên núi chăm chỉ tu luyện. Vi sư sẽ ban cho các ngươi thiên giai chí bảo.”

Nếu vẫn không chữa trị bình chướng của Kim Đình Sơn thì đại đồ đệ và nhị đồ đệ sẽ lại mê hoặc bọn danh môn chính đạo thảo phạt nơi này lần nữa.

Đến lúc đó… chỉ riêng bọn cao thủ chính đạo cũng đã làm Lục Châu phải đau đầu.

Minh Thế Nhân vui mừng quá đỗi, vội vàng quỳ rạp xuống đất:

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Để đổi lấy một kiện chí bảo cấp thiên giai, đừng nói bắt hắn ở trên núi ba năm, cho dù có ở năm năm, mười năm hắn cũng chẳng ngại.

Rất nhiều tu hành giả cho đến cuối đời cũng không thể có được một kiện thiên giai chí bảo.

Đại sư huynh Vu Chính Hải nắm giữ Bích Ngọc Đao, từng dùng thanh đao này chém đứt đầu mấy vạn tu hành giả, danh chấn thiên hạ. Tu hành giả cùng giai nhưng không có thiên giai chí bảo thì cũng chỉ có thể để mặc hắn chém giết!

Có người còn nói, tu hành giả có thiên giai chí bảo đấu với tu hành giả không có thiên giai chí bảo, giống như gia gia đang dạy dỗ cháu trai nhà mình.

Chênh lệch lớn đến thế!

Bao nhiêu năm nay sư phụ đều giấu kỹ thiên giai chí bảo, không ngờ tại thời điểm then chốt như bây giờ lại nguyện ý lấy ra ban tặng cho bọn họ.

Hắn sao có thể không kích động.

Độ trung thành lập tức tăng 5%.

“Sư phụ, còn chuyện của tộc nhân tiểu sư muội…”

“Chuyện này không hề đơn giản. Vi sư sẽ thương lượng với Tiểu Diên Nhi rồi mới quyết định.”

“Đồ nhi minh bạch… Đồ nhi đi chi viện cho tam sư huynh ngay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức trở về Kim Đình Sơn chữa trị bình chướng.”

“Đi đi.”

Minh Thế Nhân xoay người rời đi.

[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: chi viện tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh, người thi hành: Minh Thế Nhân.]

Tiểu Diên Nhi cảm thấy kỳ quái: “Sư phụ… chỉ là một tên Chu Kỷ Phong thôi mà, hình như người nhìn trúng hắn?”

“Kẻ này trước đó ám sát vi sư. Sở dĩ vi sư lưu tính mạng hắn lại là vì muốn hắn thấy rõ bộ mặt thật của Thiên Kiếm Môn. Nếu hắn có thể trưởng thành và đối phó với Thiên Kiếm Môn thì xem như là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta. Cho dù hắn không gia nhập Kim Đình Sơn thì hắn cũng đã trở mặt hoàn toàn với Thiên Kiếm Môn rồi. Vi sư chỉ muốn xác nhận xem hắn còn sống hay không.”

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Sư phụ, trước kia người đều chỉ trực tiếp dùng một nhát kiếm chấm dứt hết tất cả… Bây giờ lại trở nên…”

“Biết dùng tới đầu óc, đúng không?”

Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, không dám nói tiếp.



Lục Châu cười ha ha vài tiếng. “Nha đầu này… Vi sư không trách con.”

Hắn làm như thế là muốn một mũi tên bắn hai con chim.

Một là để dạy dỗ ác đồ, lôi kéo lòng trung thành của bọn hắn.

Hai là để bảo tồn thực lực của Kim Đình Sơn. Ác đồ tuy độc ác, nhưng nếu không có bọn hắn thì thực lực của Kim Đình Sơn sẽ giảm xuống rất nhiều. Không cho bọn hắn vũ khí thì khác nào nuôi hổ không nanh.

Còn chuyện đối phố thập đại môn phái thì vẫn còn quá sớm.

“Sư phụ, vậy chuyện của Từ gia đồ nhi sẽ đi xử lý nhé?”

Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện này không đơn giản như là con tưởng. Ta không để tứ sư huynh của con đi là vì sợ hắn xử lý quá cứng nhắc.”

Nhìn cách xử lý lần trước của hắn là biết. Phương pháp giải quyết vấn đề của Minh Thế Nhân gần như bắt chước Cơ Thiên Đạo y hệt, trực tiếp chém giết mã tặc rồi cứu người, thế là xong. Việc điều tra tên chủ mưu sau lưng lại rất qua loa.

“Sư phụ… Diên Nhi cầu xin sư phụ tìm biện pháp!” Tiểu Diên Nhi quỳ xuống đất nói.

Dù sao trên Kim Đình Sơn này ngoài Diên Nhi ra hắn không còn ai có thể dùng được.

“Đã như vậy, vi sư sẽ tự mình đến An Dương thành một chuyến.”

“A? Sư phụ người muốn đích thân ra tay?” Tiểu Diên Nhi quá sợ hãi.

Sư phụ ở trên Kim Đình Sơn đã rất rất lâu rồi, chưa từng rời đi.

Tuy mọi người đều không nói rõ vì cái gì, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán được nguyên nhân là do thân thể già yếu.

Không ngờ người lại vì chuyện của Từ gia mà muốn tự thân xuất mã!

Độ trung thành của Tiểu Diên Nhi lập tức tăng 5%.

“Việc này không thể tiết lộ ra ngoài… Mặt khác, nhớ để lại thư báo cho các sư huynh của con biết, nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Nếu có việc cần giao phó, vi sư sẽ tự tay gửi thư về truyền lệnh.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Lục Châu làm thế, không chỉ có thể ra lệnh cho đồ đệ từ xa mà còn bảo vệ bản thân an toàn.

Diện mạo của hắn bây giờ nếu sửa sang lại một chút sẽ không ai nhận ra, cũng chẳng ai tin nổi hắn chính là lão ma đầu ở Kim Đình Sơn.

Huống hồ hắn còn có Tiểu Diên Nhi đi cùng, an toàn hơn cả ở Kim Đình Sơn.

“Bạch Trạch.”

Trên bầu trời bỗng xuất hiện ánh sáng mang theo điềm lành.

Một con toạ kỵ hoa lệ xuất hiện giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.

“Sư phụ đổi toạ kỵ rồi?” Tiểu Diên Nhi thất thanh hô lên.

Lục Châu lạnh nhạt nói: “Leo lên đi.”

“A? Đồ nhi… đồ nhi không dám cưỡi toạ kỵ của sư phụ.”

“Không sao, con ngồi phía trước, chưa tới một canh giờ đã đến An Dương thành rồi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Advertisement
';
Advertisement