Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tốc độ ngự không mà đi của cường giả Thần Đình cảnh hoàn toàn không chậm, nhưng khi đem so sánh với việc ngồi toạ kỵ phi hành thì cách biệt một trời một vực. Hơn nữa tu hành giả khi phi hành phải tiêu hao nguyên khí, nếu muốn nhanh hơn toạ kỵ phi hành thì chỉ còn cách thi triển đại thần thông Thiên Lý Truy. Nhưng hành động này lại càng hao tổn nguyên khí hơn bao giờ hết.

Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an nhảy lên lưng Bạch Trạch.

Từ đám lông trắng mềm mại đến hai chiếc sừng phát ra ánh sáng lấp lánh của nó đều khiến Tiểu Diên Nhi âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Toạ kỵ được phân chia thành nhiều đẳng cấp: cấp phổ thông, cấp ưu lương, cấp tinh lương, cấp thượng thừa, cấp sử thi, cấp truyền thuyết.

Đừng nói tới việc khống chế toạ kỵ cấp truyền thuyết như Bạch Trạch, đa số tu hành giả nếu có thể bắt giữ và thuần phục một con toạ kỵ phổ thông đã là không tệ rồi.

Còn toạ kỵ cấp truyền thuyết thì trong tu chân giới có một câu nói thế này: nếu lúc sinh ra đã không có, thì cả đời cũng không có nổi.

Đương nhiên đây chỉ là một lời trêu chọc người khác để nói lên độ hiếm có của toạ kỵ cấp truyền thuyết mà thôi.

“Ngồi cho vững.”

Lục Châu nâng tay phải lên đỡ Tiểu Diên Nhi.

Bạch Trạch kêu to một tiếng lồng lộng cả toà Kim Đình Sơn.

Các loài cầm thú khác bay chạy tứ tán.

Bạch Trạch lướt đi trên mây, bay về phía An Dương thành.

Một canh giờ sau.

Đến một mảnh rừng ở ngoại ô An Dương thành, Lục Châu khống chế Bạch Trạch từ từ hạ xuống.

Tiểu Diên Nhi rung động không thôi, sau khi đáp xuống đất vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Chúng ta đến An Dương rồi.” Lục Châu nhìn về phía An Dương thành, tung người nhảy xuống lưng Bạch Trạch.

Thân thể hắn bây giờ đã có thể hoạt động tự nhiên.

Thấy Tiểu Diên Nhi còn đang ngẩn người, Lục Châu gọi một tiếng: “Diên Nhi.”

Tiểu Diên Nhi lấy lại tinh thần. “Sư…sư phụ…”

Nàng cũng tung người nhảy xuống.

“Đồ nhi không có cố ý, là do con Bạch Trạch này quá xinh đẹp.”

“Xinh đẹp?”

Quả nhiên góc nhìn sự vật của nữ nhân đều như thế.

“Dạ vâng, cho tới bây giờ con còn chưa từng nhìn thấy toạ kỳ nào xinh đẹp tới vậy.”

“Đã đến An Dương rồi, để không làm người khác chú ý, vi sư sẽ thu hồi toạ ky. Ngoài ra… trang phục và khí tức của con cũng tương đối đặc thù, nên thay đổi một chút.”

Tuy danh khí của Tiểu Diên Nhi trong tu chân giới kém xa sư huynh sư tỷ, nhưng nàng cũng được xem là một nhân vật có tiếng. Nếu muốn đi điều tra sự tình của Từ gia thì đương nhiên phải che giấu tung tích.

“Đồ nhi minh bạch.”

Tiểu Diên Nhi học theo sư phụ, thu liễm khí tức lại.

Hai người cùng nhau đi bộ đến nhà một hộ nông dân trong thôn, đổi lại quần áo thông thường.

Sau khi cải trang xong, trông hai người giống hệt một cặp ông cháu nhà nông.

“Hì hì, sư phụ, bây giờ trông người giống hệt một ông lão nông dân.” Tiểu Diên Nhi che miệng cười.

“Không sao.”

Lục Châu phất phất tay nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta xưng hô là ông cháu.”

“Đồ nhi minh bạch.”



“Hử?”

“Ách… Gia gia…”

Đột nhiên đổi giọng gọi thành gia gia, toàn thân Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy không quen.

Nhưng không lâu sau, sự nghịch ngợm của Tiểu Diên Nhi đã bùng lên, rất nhanh nàng liền thích ứng, mở miệng ngậm miệng đều gọi ‘gia gia’ ngọt xớt.

Ban đầu Lục Châu cũng không nói nên lời, dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Bị người ta gọi là ‘gia gia’, hắn cũng thấy hơi xấu hổ.

Nhưng khi đã quen tai thì từ từ cũng không còn thấy ngượng nữa.

Cũng may hắn còn có Hệ thống, có thể giúp hắn nghịch chuyển sinh mệnh, nếu không… hắn thà không xuyên qua.

Vào An Dương thành.

Lục Châu và Tiểu Diên Nhi nhìn trái nhìn phải.

Đường phố ở An Dương thành rất là náo nhiệt, có gánh xiếc, có tiên sinh kể chuyện, có quầy bán hàng, gần như thứ gì cũng có.

“Không ngờ An Dương thành lại phát triển đến thế.” Lục Châu cảm thán.

“Hì hì, ông nôi, chơi thật vui.”

Tiểu Diên Nhi nhảy nhót hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.

Nàng tiện tay cầm lấy một xâu mứt quả.

“Này này tiểu nha đầu, sao cướp mứt quả của ta!” Tiểu thương bán mứt quả vọt lên.

Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh hù doạ nói: “Cút, bản cô nương ăn đồ của ngươi là phúc phận cho ngươi đó, còn kêu nữa ta xé nát miệng ngươi!”

“…”

Tiểu thương kia bị doạ giật nảy mình, hắn chưa từng thấy tiểu cô nương nào lại hung ác như vậy.

“Diên Nhi.”

“A? Gia gia…” Tiểu Diên Nhi lập tức sợ hãi, biến thành một đứa cháu ngoan ngoãn biết nghe lời.

“Trả tiền.”

“Gia gia, hắn rất dữ tợn, con nghe lời người nên không có đánh hắn mà.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm như đang chịu oan ức.

Lục Châu lắc đầu. Những tên ác đồ này sợ là bình thường đã quen thói cướp giật, ngay cả nguyên tắc cư xử cơ bản nhất cũng không hiểu. Cũng may cho nàng xuống núi, những vẫn đề này đều dần dần lộ ra.

Từ từ dạy dỗ vậy.

“Người nào cũng giống như con chỉ biết giật đồ, vậy còn ai đi làm mứt quả nữa?”

“Dạ.”

Tiểu Diên Nhi đành phải trả tiền.

[Ting — dạy dỗ Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Hai người lại tiếp tục đi tới.

Đằng trước phi thường náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi đang vây lại xem.

Lục Châu chỉ vào đám người, nói: “Đi xem một chút.”

“Con đi ngay.” Tiểu Diên Nhi thích nhất là náo nhiệt.

Nàng nhảy chân sáo chạy tới, nhưng đám người quá đông, trong tình huống bình thường thì Tiểu Diên Nhi sao có thể chen vào nổi.



Tiểu Diên Nhi thở phì phì, chân nhỏ giẫm mạnh một cái.

Răng rắc!

Đường dưới chân nàng xuất hiện một lổ thủng.

“Tránh ra.”

Nam đinh hai bên thấy bộ dạng của Tiểu Diên Nhi đều bị doạ sợ lùi lại một bước.

“Là cường giả Thối Thể cảnh!”

“Ít nhất cũng là Thối Thể ngũ trọng, đạp nhẹ một cái đã tạo thành hố! Ông trời ơi…”

“Ngay cả một tiểu cô nương còn lợi hại như vậy!”

Đám người tự động né ra nhường đường cho nàng.

Lục Châu thấy vậy chỉ đành lắc đầu. Cái tính tình này còn táo bạo hơn lúc ở trên núi nhiều.

Khó trách đám ác đồ này luôn muốn rời khỏi Kim Đình Sơn đi chấp hành nhiệm vụ.

Ra ngoài rồi tự do dễ chịu hơn nhiều nhỉ?

Đám người tản ra, để lộ một cái bàn.

Cái bàn bày ở trên phố, trước bàn có ba người ngồi, bên hông đeo đại đao. Nam tử có râu ngồi ở giữa nhìn Tiểu Diên Nhi rồi gật đầu khen ngợi: “Không tệ không tệ, tiểu cô nương, ngươi cũng muốn gia nhập môn phái của bọn ta sao?”

“Cái gì?”

“Ngươi có cơ sở không tệ. Một cước vừa rồi là bản sự của Thối Thể ngũ trọng. Báo danh đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành viên của Thanh Long Hội phân đà An Dương thành.” Thanh niên nam tử nói.

“Bản cô nương nói muốn gia nhập cái Thanh Long Hội rắm thúi đó bao giờ?” Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao.

“Hử? Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ, ngươi mà cũng dám vũ nhục Thanh Long Hội?”

Tiểu Diên Nhi nghênh ngang đi tới, nhấc chân giẫm lên bàn, “rắc” một tiếng cái bàn sụp xuống. “Thanh Long Hội là cái gì? Các ngươi đây là đang làm gì? Nói mau, gia gia của ta đang chờ kìa!”

“Dã nha đầu từ đâu đến lại đập phá quán của ta? Thanh Long Hội mà ngươi cũng không biết…”

Vừa định động thủ.

Lục Châu bước tới nói: “Dừng tay.”

Thanh âm không tính là mạnh mẽ, nhưng có xen lẫn một chút nguyên khí nên có thể truyền rõ ràng vào tai đối phương.

“Thú vị đấy, lão đầu, ngươi là Thối Thể thất, bát trọng?” Thanh niên nam tử tò mò nhìn Lục Châu.

Lục Châu không thèm trả lời hắn, chỉ nói: “Diên Nhi, có thể để Thanh Long Hội ở An Dương thành hỗ trợ điều tra sự tình của Từ gia.”

Tiểu Diên Nhi hai mắt toả sáng nói: “Con minh bạch rồi gia gia.”

Nàng quay đầu, nụ cười trên mặt biến thành dữ tợn: “Mấy người các ngươi… cùng lên đi!”

“Hắc… dã nha đầu này sợ là không biết chỗ dựa sau lưng của Thanh Long Hội chính là U Minh Giáo nha?”

“Cái gì? U Minh Giáo?” Tiểu Diên Nhi sững sờ quay đầu lại nhìn sư phụ. Giáo chủ U Minh Giáo chẳng phải chính là đại sư huynh sao? Đồ đệ, đồ tử, đồ tôn lại muốn thu lão tổ nhập môn… chuyện này thật là…

Tiểu Diên Nhi lo lắng bất an không ngừng liếc trộm sư phụ, sợ lão nhân gia người vì vậy mà tức giận.

“Sợ rồi à?”

Lục Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, nói: “Ngươi nói là, chỗ dựa phía sau của Thanh Long Hội là U Minh Giáo?”

“Không sai!”

“Lão tiểu tử, ta thấy ngươi không tệ, gia nhập Thanh Long Hội của bọn ta làm đầu bếp đi, được ăn ngon uống ngon, Thanh Long Hội sẽ bảo bọc ngươi.”
Advertisement
';
Advertisement