Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Cây đại thụ che trời kia cứ thế ầm ầm sụp đổ trước mặt nhóm hắc kỵ.

Sau đó vỡ vụn ra.

Lão đại cầm đầu hắc kỵ nhìn tràng cảnh trước mắt, sau đó khẽ liếc mắt về phía lão tam đang lơ lửng trong rừng cây.

Lão tam hạ xuống lưng ngựa.

“Lời của các hạ… ta sẽ truyền đạt lại cho thủ lĩnh.”

Thanh âm quanh quẩn trong rừng rậm.

Nhóm hắc kỵ đi theo đường nhỏ phóng như bay về phía Thần Đô.

Không bao lâu sau, rừng cây lại khôi phục yên tĩnh.

Minh Thế Nhân bước ra từ sau một cây đại thụ.

Hắn đưa mắt nhìn theo bóng đám hắc kỵ đang càng lúc càng xa.

“Bốn người này đã có thực lực mạnh như vậy… Phạm Tu Văn sao có thể là kẻ yếu? Sư phụ ơi là sư phụ… người lại chọc vào ổ trộm cướp nào thế này?”

Tu vi của bốn người này đều đã tiếp cận Nguyên Thần cảnh.

Những hắc kỵ khác cũng có tu vi Thần Đình cảnh.

Nếu không tính đại đồ đệ và nhị đồ đệ Ma Thiên Các vào thì đám hắc kỵ này gần như có thể so sánh với Ma Thiên Các rồi.

Thực lực và tu vi như vậy, không có đạo lý lại là kẻ vô danh trong tu hành giới.

“Phạm Tu Văn… ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Minh Thế Nhân bỗng nổi lòng hiếu kỳ.

Một chân hắn giẫm nhẹ xuống đất, cả người tung lên như chim yến vọt vào trong rừng cây.

Thanh Mộc Tâm Pháp mạnh nhất khi ở trong thiên nhiên, thân hình Minh Thế Nhân như điện, ngự không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

-------------

Hắc kỵ sĩ về đến Thần Đô, lại không hề vào trong đô thành mà là đi vòng qua thành chạy tiếp về phía Bắc.

Đô thành có cấm vệ quân thủ hộ, hắc kỵ chỉ vụng trộm chấp hành nhiệm vụ nên không thể quang minh chính đại trở về. Hang ổ bọn họ cũng không ở trong đô thành, chỉ có rất ít đại nhân vật trong cung biết vị trí cụ thể của bọn họ.

Tại tổng bộ của hắc kỵ.

Tứ đại cao thủ cùng nhau tiến vào trong điện.

“Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, đã dẫn theo hắc kỵ trừng trị phản đồ Thượng Nguyên thành.”

Ba người còn lại cũng quỳ một gối xuống, tay ôm quyền phục mệnh.

Trước mặt bọn họ là một cái bàn rất dài màu nâu.

Trên bàn trống không chẳng có thứ gì.

Một nam tử mặc hắc sắc khôi giáp, dáng người khôi ngô đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ.

“Rất tốt.” Thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp.

“Thuộc hạ còn có một chuyện bẩm báo.”



“Nói.”

“Trên đường trở về, thuộc hạ gặp phải ma đầu của Ma Thiên Các… Ma Thiên Các nhờ thuộc hạ nhắn lại cho ngài.”

Tứ đại hắc kỵ nhìn nhau, lão đại ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ma Thiên Các yêu cầu gặp mặt ngài, trong vòng ba ngày.”

Hắn diễn đạt lại lời Minh Thế Nhân một cách ôn hoà hơn, sợ đắc tội thủ lĩnh.

Phạm Tu Văn không hề vì vậy mà tức giận. Hắn chậm rãi xoay người đến bên cạnh bàn, ngồi xếp bằng xuống.

Hắn cũng đeo mặt nạ, ngay cả đầu cũng được bọc lại kín kẽ, không rõ mặt mũi thế nào…

Yên lặng một lát, Phạm Tu Văn trầm thấp nói: “Trong mệnh của bản toạ đã chú định sẽ gặp phải một kiếp này.”

“Đại nhân… xú danh của Ma Thiên Các truyền khắp giới tu hành, trong mấy trăm năm qua đã bồi dưỡng được cửu đại ác đồ danh chấn thiên hạ. Ma đạo tổ sư gia Cơ Thiên Đạo tu vi cao thâm mạt trắc, thuộc hạ nghĩ, hay là đại nhân tránh mặt Ma Thiên Các thì hơn…”

Phạm Tu Văn chậm rãi đưa tay lên. “Bản toạ nhận được mật lệnh trong cung… Ma Thiên Các đã quấy nhiễu kế hoạch của người trong cung.”

Nghe nói như vậy, bốn vị hắc kỵ đều giật mình.

Nếu không phải mặt nạ đã che lại nét mặt của bọn hắn thì đoán chừng giờ phút này trên mặt cả bốn người đều là vẻ kinh ngạc.

“Đại nhân… ngài muốn làm kẻ địch của Ma Thiên Các?”

Phạm Tu Văn lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Năm đó bản toạ đứng đầu Hắc Bảng, còn chưa có cái gọi là Ma Thiên Các đâu… Nghe đồn Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo có pháp thân bát diệp kim liên, với thực lực đó thì đánh lui thập đại cao thủ cũng không có gì lạ.”

Bốn tên thuộc hạ cúi đầu xuống.

Lẳng lặng lắng nghe.

Trầm ngâm chỉ trong chốc lát.

Phạm Tu Văn nói: “Bản toạ không có ý đối địch với Ma Thiên Các… Cường địch như thế, nếu tránh được thì đương nhiên phải tránh…”

Trong lòng tứ đại hắc kỵ cũng buông lỏng.

Bọn hắn chỉ sợ thủ lĩnh nhất thời nóng nảy. Tuy nói thực lực tổng thể của hắc kỵ rất mạnh, nhưng nếu phải đối đầu với Cơ Thiên Đạo thì tất phải lưỡng bại câu thương. Vả lại bọn họ cần gì phải nhất thời nóng lòng, chỉ cần đợi đại nạn của Cơ Thiên Đạo tới thì muốn diệt Ma Thiên Các chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng mà…

Lời của Phạm Tu Văn xoay chuyển, thản nhiên nói tiếp: “Nhưng trong cung đã có lệnh, không thể kháng chỉ… Nếu Ma Thiên Các muốn gặp bản toạ thì cứ gặp thôi.”

“Chuyện này…”

Bốn người kinh ngạc kêu lên.

Không thể tưởng tượng nổi người trong cung lại hạ lệnh cho hắc kỵ đi thương lượng với Ma Thiên Các… đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Bọn hắn là tâm phúc của Phạm Tu Văn, đương nhiên cũng biết thân phận thật sự của hắn. Phạm Tu Văn nhỏ tuổi hơn Cơ Thiên Đạo, lại là kỳ tài trong giới tu hành, khi hắn đứng đầu trên Hắc Bảng, Ma Thiên Các còn chưa có xuất hiện. Hai người đã từng đánh ngang tay với nhau, sau này không hiểu tại sao tu vi Cơ Thiên Đạo lại tiến bộ cực nhanh, thành lập nên Ma Thiên Các.

Bọn hắn không biết tu vi Phạm Tu Văn sâu bao nhiêu, nhưng có thể xác nhận một điều là không vượt qua bát diệp…

“Đại nhân! Với tuổi tác của Cơ Thiên Đạo thì nhiều lắm là mười năm nữa hắn sẽ chết già. Đâu cần ngài phải đi gặp bây giờ?”

“Thuộc hạ tán thành!”

“Thuộc hạ tán thành!”

“Thuộc hạ tán thành!”

Bốn người đồng thời chắp tay.

Ánh mắt Phạm Tu Văn nhìn về phía bốn người.



Nhưng hắn không nổi nóng… Đây là bốn tên bộ hạ hắn tín nhiệm nhất, cũng là bốn người kính phục hắn nhất.

Trầm mặc một lát.

Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Bản toạ có thể chờ, hắc kỵ có thể chờ… thận chí Hoàng đế cũng có thể chờ! Nhưng mà… Đại Viêm chờ không được.”

Bốn người nghi hoặc không hiểu.

Thấy bọn họ còn định nói gì đó, Phạm Tu Văn khoát tay nói: “Ba ngày sau, các ngươi cùng bản toạ tới Ma Thiên Các. Chuyện này không cần bàn lại nữa.”

[Ting — Minh Thế Nhân hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

Khi nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống.

Lục Châu không cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn rất hài lòng… Trừ những tên ác đồ đã rời khỏi Ma Thiên Các thì những đứa còn lại cũng đều là người thông minh. Điều duy nhất còn thiếu chính là bọn họ bị Cơ Thiên Đạo áp chế quá lâu nên tu vi khó lòng tiến bộ.

Nhưng mà… tình huống này rồi sẽ mau chóng được cải biến.

Lục Châu cảm giác được… ngoại giới kiêng kỵ tu vi cường đại của Cơ Thiên Đạo nên không dám tuỳ tiện làm ra hành động gì với Ma Thiên Các. Nhưng khi thời gian trôi qua, những kẻ đi ném đá thăm dò như mấy lần vừa rồi sẽ không ngừng gia tăng.

Đại kiếp nạn thọ mệnh… trong giới tu hành, đây được xem là chân lý mà ai cũng tin tưởng.

Lúc Lục Châu đang suy tư…

Thanh âm của Tiểu Diên Nhi chợt truyền đến.

“Sư phụ… cả ngày rồi vẫn chưa thấy tứ sư huynh hồi âm… Có phải là huynh ấy chưa nhận được phi thư của con không nhỉ?” Tiểu Diên Nhi vừa đi đến trước mặt Lục Châu vừa nói líu lo không ngừng.

“Không sao.”

Minh Thế Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần hắn không tìm đường chết, đi gây chuyện thị phi khắp nơi thì sẽ có thể bình yên trở về.

Tiểu Diên Nhi lại nói:

“Sư phụ… sư huynh liệu có chết không? Vừa rồi con hỏi tên đại ngốc, hắn nói thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn là người cực kỳ nguy hiểm, không ai biết thân phận thật sự của hắn.”

“Tên đại ngốc?”

“Phan Trọng đó mà… Hắn nói tứ sư huynh sẽ chết! Con liền giáo huấn hắn hai câu.” Tiểu Diên Nhi nói.

“Giáo huấn hai câu?” Lục Châu còn nhớ rõ lần trước hắn nhìn thấy mặt mũi Phan Trọng bầm dập thấy mà thương.

Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói: “Con chỉ giáo huấn có tí xíu thôi hà…”

Lục Châu lắc đầu, cái tật hở chút là đánh người của nàng chừng nào mới bỏ được đây? Hắn giơ tay cốc đầu nàng một cái: “Càng ngày càng không có quy củ.”

“Đồ nhi sai rồi.”

Ầm!

Ngay lúc hai người đang thảo luận.

Phía hậu sơn đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang…

Lục Châu nhíu mày. Kim Đình Sơn có bình chướng thủ hộ, ai dám đến đây quấy rối?

Hắn đang còn nghi hoặc thì đã thấy Phan Trọng nhanh chóng chạy tới.

Còn chưa đến trước mặt Lục Châu, Phan Trọng đã chắp tay nói: “Tam.. tam tiên sinh đột phá!”

Đoan Mộc Sinh đột phá tới Nguyên Thần cảnh rồi?
Advertisement
';
Advertisement