Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Tuy ngoài mặt Lục Châu không thể hiện thái độ nhưng trong lòng lại rất hài lòng.

Tên đồ đệ Đoan Mộc Sinh này tuy không thông minh bằng Minh Thế Nhân nhưng tâm lại ngay thẳng.

Từ khi hắn bức lui thập đại cao thủ, độ trung thành của Đoan Mộc Sinh vẫn luôn ổn định, chưa từng có lúc dao động. So với ác đồ như Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt thì Lục Châu lại càng thưởng thức Đoan Mộc Sinh hơn.

So sánh về tu vi thì Đoan Mộc Sinh thắng cả Minh Thế Nhân, nhưng trong trận chiến lúc trước ở Kim Đình Sơn, Minh Thế Nhân nhân hoạ đắc phúc nên đột phá Thanh Mộc Tâm Pháp.

Tuy Đoan Mộc Sinh đột phá cảnh giới muộn hơn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

“Thật tốt quá!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.

Lục Châu ngẩng đầu lườm Tiểu Diên Nhi, thấp giọng khiển trách: “Chỉ có con là thoải mái… Còn không biết cố gắng để đuổi kịp các sư huynh?”

Tiểu Diên Nhi le lưỡi nói: “Con biết rồi.”

Thật ra hắn cũng không quá lo lắng chuyện tu vi của Tiểu Diên Nhi… Nàng là người nhập môn trễ nhất, tu vi lại tiến bộ nhanh nhất, ngay cả đại đệ tử Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn cũng tự thẹn không bằng.

Không bao lâu sau.

Đoan Mộc Sinh tinh thần phấn chấn bước vào điện.

Trên người hắn vẫn mang theo dây xích, không ngừng phát ra âm thanh leng keng.

Đi ở đằng sau còn có Chu Kỷ Phong đầy mặt sùng bái và ao ước.

Phan Trọng cũng hệt như thế.

Từ lúc hai người gia nhập Kim Đình Sơn, tuy thường bị mấy tên đồ đệ ức hiếp nhưng về tổng thể thì bọn họ rất thoả mãn với trạng thái hiện tại. Ít nhất mỗi ngày bọn họ đều có thể chuyên tâm tu luyện, không bận tâm mấy chuyện tranh quyền đoạt thế.

Mục đích ban đầu khi bước vào con đường tu hành không phải là để trở nên mạnh mẽ hay sao?

Đoan Mộc Sinh bước vào đại điện Ma Thiên Các, cung cung kính kính quỳ xuống: “Đồ nhi may mắn đột phá tới Nguyên Thần cảnh, thành công ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh!”

Lục Châu lộ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng vuốt râu, gật đầu nói: “Đột phá là chuyện tốt. Con đường tu hành còn dài, cần phải thắng không kiêu, bại không nản. Ngươi phải cố gắng nhiều hơn.”

Những lời này hoàn toàn mang theo phong thái của một nhà giáo chân chính, của một vị trưởng giả.

Điều này đã phá vỡ nhận thức của Phan Trọng và Chu Kỷ Phong về vị đại ma đầu đệ nhất thiên hạ này.

“Đa tạ sư phụ dạy bảo, đồ nhi ghi tạc trong lòng.” Đoan Mộc Sinh thành khẩn dập đầu.

Độ trung thành của hắn tăng thêm 1%.

Có thể thấy càng về sau, độ trung thành càng khó tăng lên thêm.

Lục Châu chợt nhớ tới thanh Bá Vương Thương kia… chủ nhân chỉ định của nó chính là Đoan Mộc Sinh.

Nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu được, Đoan Mộc Sinh tu luyện Thiên Nhất Quyết, bao gồm cả kiếm pháp và thương pháp. Tính cách của hắn chính trực cương mãnh, càng thích hợp với Bá Vương Thương hơn là một thanh kiếm khí. Thương và kiếm đều có hiệu quả như nhau, trăm sông đổ về một biển.

Nếu tu vi Đoan Mộc Sinh có thể mạnh mẽ hơn thì đối với hắn cũng là một sự trợ giúp lớn.

Nghĩ đến đây.

Lục Châu đứng lên nói: “Ngươi ở đây chờ, vi sư đi một chút sẽ quay lại.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Lục Châu quay về mật thất.

Tiện tay nhấc lên.

Thanh Bá Vương Thương xoay tròn trên không rồi ngoan ngoãn hạ xuống lòng bàn tay hắn.



Hoạ tiết bàn long trên thân thương càng khiến Bá Vương Thương trông uy phong lẫm liệt hơn.

Lục Châu ra khỏi mật thất, một lần nữa trở lại đại điện Ma Thiên Các.

Còn chưa đi đến nơi, hắn đã ném Bá Vương Thương trong tay ra.

Vù!

Đám người cả kinh.

Cứ ngỡ là Lục Châu xuất thủ trừng trị đồ đệ, không ai dám ngăn cản.

Đoan Mộc Sinh cũng giật nảy mình, giơ cánh tay đầy xiềng xích lên chắn.

Va chạm toé lửa!

Ầm!

Tia lửa văng ra khắp nơi, Bá Vương Thương chấn động bay ngược ra.

Đoan Mộc Sinh thấy thế liền nhấc tay chụp lấy cán thương…

Chỉ nhìn một cái, hắn đã sinh lòng thán phục, đúng là một vũ khí tốt!

“Vi sư ban thưởng Bá Vương Thương cho ngươi… Sử dụng cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của vi sư!”

Đoan Mộc Sinh nghe vậy mừng rỡ như điên.

Hắn cẩn thận đặt Bá Vương Thương xuống, cung kính dập đầu với Lục Châu:

“Đa tạ sư phụ ban thưởng vũ khí!”

Tiểu Diên Nhi, Chu Kỷ Phong và Phan Trọng lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hâm mộ đến đỏ mắt!

[Ting — Bá Vương Thương nhận chủ thành công, kích hoạt phẩm giai: Thiên giai. Ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

Lục Châu minh bạch.

Thì ra vũ khí phải tìm được chủ nhân thích hợp mới có thể hoàn toàn kích hoạt phẩm cấp của nó. Nếu người khác mạnh mẽ cướp đoạt để sử dụng thì sẽ không đạt được hiệu quả cao như vậy. Bá Vương Thương đạt tới thiên giai thì đống xiềng xích bằng hàn thiết này Đoan Mộc Sinh có thể tự mình phá vỡ.

Đã vậy Lục Châu còn được ban thưởng rất phong phú.

Không biết sau khi Cơ Thiên Đạo chết, những vũ khí chưa biến mất kia còn lại được bao nhiêu.

Dù sao thì hắn cũng có khá nhiều đồ đệ, phải chia cho thật đều…

Quả nhiên ——

“Sư phụ, con cũng muốn!” Tiểu Diên Nhi lập tức chạy tới.

Cũng may Lục Châu đã sớm nghĩ ra cách đối phó nàng: “Tu vi con còn thấp… không được hồ nháo.”

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. tu hành giả Thần Đình cảnh sao có thể bảo vệ vũ khí của mình được? Tuy nói rất khó có thể luyện hoá vũ khí thiên giai, nhưng điều đó cũng không làm bớt đi sự tham lam của những tu hành giả cường đại khác. Loại chuyện cướp bóc này rất phổ biến trong giới tu hành.

“Dạ biết…” Tiểu Diên Nhi có chút miễn cưỡng gật đầu.

Đoan Mộc Sinh có được vũ khí tốt, yêu thích đến mức không nỡ rời tay, càng nhìn càng thích.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh muốn tìm người luận bàn một chút… Chắc chắn không thể tìm sư phụ rồi, vậy cũng chỉ còn lại Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.

“Hai ngươi…”

“Tam tiên sinh có gì phân phó?”



“Luyện thương với ta một chút.”

“Ơ…” Hai người mặt mày ngơ ngác.

“Ta chờ các ngươi ở hậu sơn.” Đoan Mộc Sinh lại chắp tay với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đi luyện tập với vũ khí cho thành thạo, xin được cáo lui trước.”

“Đi đi.” Lục Châu phất phất tay.

Mặt Phan Trọng và Chu Kỷ Phong dài như quả mướp đắng.

Bọn họ cực kỳ không tình nguyện bước từng bước gian nan tiến về phía hậu sơn của Ma Thiên Các.

Sau khi ba người rời đi.

Chim truyền tin bay vào trong đại điện.

Tiểu Diên Nhi lập tức đón nhận phi thư do chim mang tới.

“Sư phụ, là phi thư của tứ sư huynh. Để con đọc người nghe…” Tiểu Diên Nhi mở thư ra đọc nhỏ, “Sư phụ, đồ nhi đã nói với hắc kỵ… Ít hôm nữa hắc kỵ sẽ khởi hành đến Ma Thiên Các. Đồ nhi sẽ đi cùng đường quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.”

Sau khi đọc xong.

Tiểu Diên Nhi hơi kinh ngạc nói: “Tên Phạm Tu Văn này thật sự dám đến! Sư phụ… đến lúc đó người đừng nương tay, dùng một tay chụp chết hắn luôn!”

“…”

Chụp chết hắn rồi lấy ai giải khai chân tướng chuyện Ngư Long thôn bị đồ sát cho ta đây?

Lục Châu ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nghi ngờ. Phạm Tu Văn, cũng chính là Lãnh La, luôn là kẻ giảo hoạt sợ chết, có chút tương tự với Giang Ái Kiếm. Chỉ là Giang Ái Kiếm tính tình hoạt bát, còn Phạm Tu Văn thì nhiều tâm cơ.

Loại người như vậy sao có thể dễ dàng bị khích tướng mà đâm đầu tới Ma Thiên Các?

Vả lại, tu vi Phạm Tu Văn không có khả năng vượt qua bát diệp, hắn dựa vào cái gì mà có dũng khí như thế?

Ngay cả Lục Châu muốn đột phá lên pháp thân cửu diệp cũng phải sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, mà truyền ra ngoài cũng chẳng có ai tin tưởng hắn đạt tới cửu diệp.

“Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Hai ngày nay Diệp Thiên Tâm như thế nào rồi?”

“Làn da vẫn trắng tới mức doạ người, còn lại không có gì đáng ngại.” Tiểu Diên Nhi trả lời.

Lục Châu gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi xoay người đi vào mật thất.

“Cung tiễn sư phụ.”

Trước khi Phạm Tu Văn đến đây, Lục Châu nhất định phải có đầy đủ con át chủ bài để áp chế người này.

Chuyện này liên quan đến chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát, đồng thời rất có thể có liên quan đến phần ký ức bị mất của hắn.

Vào mật thất, Lục Châu mở giao diện Hệ thống…

Tổng cộng có 1.310 điểm công đức.

Hắn đã mất đi hứng thú với Thẻ Nghịch Chuyển. Trong tình hình trước mắt, hắn càng quan tâm đến việc tạo ra chỗ đứng trong tu hành giới hơn.

Chỉ có cách rút thưởng.

[Ting — đồ đệ Minh Thế Nhân trên đường trở về đã giết hai tên hắc kỵ, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

[Ting — đánh giết hai tên hắc kỵ, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Advertisement
';
Advertisement