Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Thanh bào kiếm khách không nhìn tên hắc y nhân sau lưng, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.

“Nói với Giáo chủ của các ngươi, hôm nay ta không muốn giết người, thật sự xin lỗi.”

Không biết vì cái gì.

Hắc y nhân kia vừa nghe được mấy chữ “thật sự xin lỗi” liền vô thức lui về sau một bước, lúng túng nói: “Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị tiền bối đánh giết, không biết mục tiêu kế tiếp của tiền bối là ai?”

Thanh bào kiếm khách khẽ liếc nhìn hắn.

Hắc y nhân lại lui thêm vài bước.

Trong lòng hắn cực kỳ chột dạ, rất sợ vị tiền bối này sẽ nói, ‘mục tiêu kế tiếp chính là ngươi’.

“Đừng sợ, ta đối xử với mọi người luôn luôn ôn hoà, điểm này Giáo chủ nhà các ngươi hiểu rõ nhất.” Thanh bào kiếm khách thản nhiên nói.

“Ách… là do khí tức của tiền bối quá cường đại nên vãn bối có hơi áp lực! Mong tiền bối đừng trách.” Hai chân hắc y nhân run lên.

“Thế thì tốt.”

Thanh bào kiếm khách rất bình thản đáp lời.

“Khoảng thời gian này rất cảm tạ ngươi đã truyền tin tức tới cho ta.”

Hắc y nhân lau mồ hôi trên mặt, thở phào một hơi.

Đúng lúc này thanh bào kiếm khách lại nói thêm một câu.

“Có điều… nếu như ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết, bằng hữu.”

“…”

Trước khi nói ra hai chữ ‘bằng hữu’, hắn có dừng lại một chút.

Hắn y nhân nghe xong chỉ muốn khóc ngay tại chỗ.

Trước khi giết người còn phải thông báo cho đối thủ biết nữa sao?

Hắc y nhân không dám đáp lời, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

Thanh bào kiếm khách quay đầu nhìn về phía đám hắc kỵ, khẽ lắc đầu thở dài. “Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn lên núi đã nửa ngày, chắc là… không ra được nữa.”

“Tiền, tiền bối… không chờ nữa sao?”

“Những tên còn lại, không thú vị.”

Thanh bào kiếm khách xoay người nhoáng một cái, một bước đi mấy chục trượng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng.

Hắc y nhân suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất, thầm thở phào một cái… cái nhiệm vụ đáng ghét này… đúng là muốn mạng người ta mà!

Sau khi bình phục lại tâm tình, hắc y nhân quan sát đội nhân mã trước mặt.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay ra khỏi bình chướng, lượn một vòng trên đầu đám hắc kỵ rồi quay về.

“Ma Thiên Các Minh Thế Nhân?”

Đám hắc kỵ cho dù được huấn luyện nghiêm chỉnh cỡ nào, trước sự uy hiếp của Minh Thế Nhân cũng đành phải liên tiếp lui lại, từ từ rời khỏi Kim Đình Sơn.

Hắc y nhân gật gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Khó trách Kiếm Ma tiền bối không muốn ở lại… ngay cả bát diệp Phạm Tu Văn cũng không làm gì được Ma Thiên Các… Ha ha, thủ đoạn của lão ma đầu thật khiến người ta bội phục… bội phục.”

Thân hình hắc y nhân cũng loáng lên, biến mất giữa núi rừng.

----------------



Trên Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn số điểm công đức trên giao diện Hệ thống, chỉ có 2.210 điểm.

Điểm công đức ban thưởng khi bắt được Phạm Tu Văn kém xa điểm thưởng khi đánh giết một tên cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh.

Có 5 điểm may mắn… lần trước rút hai lần, lần này hắn sẽ rút một lần thôi, quá tam ba bận…

“Rút thưởng.”

[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Lục Châu gục đầu xuống.

Cố gắng kềm chế cơn xúc động muốn tiếp tục rút thưởng.

Trò này cũng tương tự với luyện khí, để càng lâu càng có nhiều cơ hội trúng, không thể nóng đầu làm liều.

Tính danh: Lục Châu

Chủng tộc: Nhân tộc

Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch

Điểm công đức: 2.160

Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành

Tuổi thọ còn lại: 5.801 ngày

Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), thẻ Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch, Bệ Ngạn

Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)

Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.

“Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên giá tám ngàn điểm công đức…” Lục Châu nhíu mày.

Cho dù hắn có giết sạch đám người Phạm Tu Văn cũng không đủ.

Mà đây chỉ mới là Ngũ Khí Triều Nguyên.

Sau này còn phải mua pháp thân Lục Hào Ly Hợp, Thất Tinh Chuyển Hồn, Bát Pháp Vận Thông… Mấy thứ này chắc chắn sẽ không rẻ hơn Ngũ Khí Triều Nguyên rồi.

Lục Châu vung tay lên, giao diện biến mất.

Cũng không có gì khó khăn, Cơ Thiên Đạo tốn cả ngàn năm mới đi lên đỉnh phong, ta mới tu luyện được bao lâu chứ.

Dục tốc bất đạt!

“Sư phụ, đồ nhi đã nhốt bọn họ lại, cam đoan sẽ không phát sinh bất trắc… Sư phụ?”

Minh Thế Nhân từ tít đằng xa chạy vào trong đại điện.

Thấy Lục Châu đang trầm tư, hắn lập tức cúi đầu khom lưng, trông nịnh nọt đến cực điểm.

Có lẽ là do nhìn mãi cũng quen, Lục Châu cũng không thấy có gì phản cảm… hắn thích nịnh nọt thì mặc kệ hắn thôi.

Con hàng này khiến Lục Châu cảm giác như hắn đã bị Hoà Thân nhập hồn.

(Chú thích: Hoà Thân là một trọng thần dưới triều vua Càn Long, không chỉ là tham quan đệ nhất của triều Thanh mà còn là người có khả năng xu nịnh hơn người.)

“Có chuyện gì?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.



“Sư phụ, Phạm Tu Văn mãi vẫn không chịu khai ra người chủ mưu phía sau sự việc đồ sát Ngư Long thôn… đồ nhi cảm thấy hay là…” Minh Thế Nhân làm tư thế chém xuống, trên mặt vẫn giữ ý cười.

Lục Châu lườm hắn một cái. “Phạm Tu Văn là thủ lĩnh hắc kỵ, có thể leo lên được vị trí này há để yên cho ngươi vu oan giá hoạ?”

“Nếu hắn vẫn nhất quyết không khai thì phải làm sao bây giờ?” Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi.

“Không vội.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang. “Có thể sai khiến người như Phạm Tu Văn, kẻ đứng sau màn này không hề đơn giản.”

“Sư phụ định ra tay với người trong cung?” Minh Thế Nhân cẩn thận dò hỏi.

Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, không đáp lời hắn.

Hiện tại nguồn tin tức duy nhất về người trong cung chỉ có Giang Ái Kiếm cung cấp cho hắn.

Giang Ái Kiếm có thể lấy được hồ sơ vụ án trong cung, rõ ràng là thủ đoạn rất cao minh… Nhưng vấn đề là, Giang Ái Kiếm đã rời khỏi hoàng cung, loại chuyện cơ mật như hồ sơ vụ án sao có thể để hắn tuỳ tiện lấy được?

Có khi hồ sơ vụ án này là do người trong cung cố ý lộ ra bên ngoài, để Ma Thiên Các và hắc kỵ đều trở thành quân cờ trong tay hắn, mặc hắn lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Lục Châu thản nhiên nói: “Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.”

“Việc thẩm vấn Phạm Tu Văn ta giao cho ngươi.” Lục Châu khoát tay nói.

Minh Thế Nhân cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, đồ nhi nhất định sẽ thẩm vấn hắn, nhanh chóng tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!”

Nói xong lời này, Minh Thế Nhân lại ngẩng đầu lên.

“Sư phụ, một mình Phạm Tu Văn đã lợi hại như vậy, còn thêm hai tên cao thủ trong nhóm hắc kỵ… Đồ nhi dù sao cũng chỉ mới bước vào Nguyên Thần cảnh, ngay cả một vũ khí vừa tay cũng chưa có, người xem có nên…”

“Cút.”

“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại, chuồn ra khỏi Ma Thiên Các.

Gương mặt Minh Thế Nhân như ăn phải mướp đắng, cái gì mà vũ khí, cái gì mà thiên giai!

Nhớ tới thanh đoản đao bị phá huỷ kia, trong lòng hắn lại đau xót không thôi.

“Lão tứ?”

“Ai? Ai gọi ta đó?” Trong lòng khó chịu, Minh Thế Nhân gắt gỏng.

“Lão tứ… Lại đây, tập luyện với ta một chút, xem Bá Vương Thương của ta này!” Đoan Mộc Sinh vừa nói vừa xoay xoay Bá Vương Thương trong tay.

“Tam, tam sư huynh? Ta còn có việc phải làm…”

“Không được, cả cái Ma Thiên Các này chỉ có đệ có thể đánh được với ta vài chiêu. Hai tên Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bây giờ đánh không cân sức, không cách nào tập luyện cho đàng hoàng được.” Đoan Mộc Sinh bước tới, vỗ mạnh lên vai hắn hai cái.

Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Sư phụ bảo ta đi thẩm vấn Phạm Tu Văn… chuyện này liên quan đến chân tướng của Ngư Long thôn, hay là sư huynh đi tìm tiểu sư muội luận bàn đi nha?”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Tiểu Diên Nhi lướt ngang trên không trung rồi đáp xuống nhánh cây ở gần đó.

“Ta đi mách sư phụ, các huynh ăn hiếp ta…” Nói xong nàng lập tức rời đi.

“…”

Đoan Mộc Sinh nhướng mày, thở dài rồi lắc đầu. “Đợi lát nữa đệ hãy đi thẩm vấn Phạm Tu Văn, bây giờ chúng ta luận bàn một chút nào…” Hắn lại vỗ bả vai Minh Thế Nhân lần nữa.

“Sư, sư huynh… nhẹ, nhẹ tay chút…”
Advertisement
';
Advertisement