Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Không bao lâu sau, phía hậu sơn truyền lại tiếng đơn phương ẩu đả.

Khi Đoan Mộc Sinh không có Bá Vương Thương đã có thể áp chế Minh Thế Nhân, huống hồ gì bây giờ hắn còn có vũ khí.

Cùng lúc đó.

Lục Châu đang chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì Tiểu Diên Nhi chạy vào đại điện.

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư tới.”

“Đọc.”

Tiểu Diên Nhi lấy bức thư trong túi ra, đọc thầm: “Làm suy yếu thế lực của hắc kỵ là điều người trong cung muốn, lão tiền bối không cần phải lo lắng người trong cung sẽ đối địch với Ma Thiên Các.”

Trong lòng Lục Châu sinh nghi, Ám bộ do Hoàng đế trực tiếp quản lý, sao lại muốn làm nó suy yếu?

Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc.

“Tiền bối muốn điều tra ra chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát, nhưng thật xin lỗi, kẻ không gì không biết như ta cũng không rõ chuyện này. Có điều, kẻ chủ mưu chắc chắn không phải là Hoàng đế.”

Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi nghiến răng kêu kèn kẹt kèn kẹt ——

“Nghe nói Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang có rất nhiều bí mật, đến nay vẫn có quan binh ngẫu nhiên đến tuần tra. Đây là hồ sơ tuyệt mật, không thể tra ra được.”

“Ngoài ra, xin gửi tặng hai tin tức sau: một là, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Ngu Thượng Nhung giết chết… Người thấy ta đoán đúng không, kẻ lập trường không rõ sẽ chết rất nhanh!”

“Hai là, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan, khởi hành đến Thanh Ngọc đàn gặp gỡ Chính Nhất Đạo.”

“Điều cuối cùng, đừng quên kiếm của ta nha, ha ha ha…”

Lục Châu tạm thời chỉ quan tâm sự tình của Ngư Long thôn, những chuyện khác hắn không hề để trong lòng.

Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, Ngư Long thôn bây giờ vẫn có quan binh tuần tra? Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng gọi đó là hồ sơ tuyệt mật, có thể thấy được sự tình phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

“Trọng binh đang trấn giữ?”

Thấy sư phụ trầm tư, Tiểu Diên Nhi ấp úng như có lời muốn nói nhưng vẫn không dám mở miệng.

Lục Châu ngẩng đầu thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, bèn hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Sư phụ, con nói, người đừng trách phạt con nha…” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu ra vẻ nũng nịu.

Nếu là trước đây, nàng nào dám làm ra hành vi như thế.

Nhưng điều này cũng cho thấy Lục Châu đã ảnh hưởng đến Tiểu Diên Nhi, ít nhất bây giờ lá gan nàng cũng đã to hơn trước.

Từ từ dạy dỗ vậy, chỉ mong sau này nàng không đi sai đường.

Lục Châu lắc đầu, ta lại suy nghĩ quá xa rồi.

Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói: “Con biết sư phụ sẽ không phạt con mà… Con muốn có vũ khí thiên giai giống như Bá Vương Thương đó! Phải thật to và uy phong nữa!”

Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng, khiển trách.

“Vi sư đã nói bao nhiêu lần, tu vi của con chưa đủ để khống chế vũ khí thiên giai, khi nào con vào Nguyên Thần cảnh thì tính tiếp.”

“Thật ạ?”

“Từ trước đến nay vi sư đều xem trọng lời hứa.”

Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vâng vâng! Con nhất định sẽ sớm đột phá vào Nguyên Thần cảnh!”

So với những đồ đệ khác, độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là cao nhất nên hắn thường xuyên dẫn nàng theo cùng.

Lục Châu đương nhiên hy vọng tu vi Tiểu Diên Nhi được đề thăng. Trước khi hắn khôi phục tu vi, Tiểu Diên Nhi chính là cánh tay phải của hắn.



Vả lại tâm tính nàng đơn thuần, chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên việc dạy dỗ nàng cũng đơn giản hơn so với những tên đồ đệ khác.

Nghĩ đến chuyện dạy dỗ đồ đệ.

Lục Châu dùng ý niệm mở giao diện nhiệm vụ ra.

Nhiệm vụ chính tuyến của hắn vẫn là dạy bảo đám ác đồ này.

Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt đều có độ trung thành nhất định, việc dạy dỗ bọn họ cũng không quá khó.

Nhưng còn những tên đã rời khỏi Ma Thiên Các… Muốn dạy dỗ bọn chúng thì khó khăn vô cùng.

Tu vi lão bát là kém cỏi nhất, không cần lo lắng tên này, xưng hào Tà Vương cũng là nhờ dựa hơi danh tiếng đệ tử Ma Thiên Các mà thôi.

Còn lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung và lão thất Tư Vô Nhai, ba tên này… khiến cho Lục Châu đau đầu không ít.

Bọn hắn không chỉ có vũ khí thiên giai mà tu vi cũng rất nghịch thiên, đã vậy còn không thể đơn đấu, đứa nào cũng có một băng nhóm cường đại như đám hắc kỵ.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Châu lại hoài niệm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo.

Nếu có vô số tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng phải hắn sẽ có thể quét ngang thiên hạ không sợ kẻ nào rồi?

“Các chủ…”

Chu Kỷ Phong bước đến, chắp tay nói: “Lục tiên sinh, à không, Diệp Thiên Tâm tỉnh lại, muốn được gặp ngài.”

Diệp Thiên Tâm bị Lục Châu nhốt vào Nam Các, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám tuỳ tiện thả nàng ra, ngay cả các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng không dám.

Đoạn thời gian này Kim Đình Sơn thiếu nhân lực nên để bọn họ ở lại làm việc lặt vặt. Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng nguyện ý làm chuyện này, dù sao thì làm việc vẫn tốt hơn nhiều bị nhốt trong động diện bích rét lạnh.

“Không gặp.” Lục Châu đạm mạc nói.

“Vâng.”

Chu Kỷ Phong ôm quyền rời đi.

Tiểu Diên Nhi có được lời hứa hẹn của sư phụ, đột nhiên trở nên vô cùng chăm chỉ chạy ra ngoài tu luyện.

Lục Châu thấy không còn ai quấy rầy, bèn tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Tới khi trời chạng vạng tối.

Chu Kỷ Phong lại bước vào đại điện lần nữa.

“Các chủ… Diệp Thiên Tâm nói, nếu không gặp được ngài nàng ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Bây giờ nàng ta đang quỳ gối ở cổng Đông Các.”

“Vậy thì để nó quỳ.”

“Tuân mệnh.”

Sau khi Chu Kỷ Phong rời đi.

Lục Châu không tiếp tục ngồi trong đại điện nữa mà đi vào mật thất, tiến vào trạng thái lĩnh hội.

Vứt bỏ hết tạp niệm, trong lòng một mảnh thanh minh.

Sáng hôm sau.

Lục Châu tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.

Hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, loại cảm giác này còn sảng khoái hơn là được ngủ một giấc thật sâu.

Lục Châu đứng lên hoạt động gân cốt, toàn thân hắn dễ chịu như vừa trẻ ra.



Có lẽ đây là tác dụng của lực lượng phi phàm, chỉ là hắn không biết cách sử dụng nó mà thôi.

Nói thế nào đi nữa thì lĩnh hội Thiên thư cũng mang lại ích lợi ngày càng rõ ràng.

“Các chủ.”

Bên ngoài mật thất truyền tới thanh âm.

“Chuyện gì?” Lục Châu vừa ấn cơ quan mở cửa mật thất vừa hỏi.

“Diệp Thiên Tâm đã quỳ suốt một đêm…”

Lục Châu phất tay áo nói: “Không cần để ý tới nó, cũng đừng báo cáo lại làm gì.”

“Vâng.”

Chu Kỷ Phong lại rời đi.

[Ting — trừng trị ác đồ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức.]

Lục Châu chú ý thấy Hệ thống thông báo là ‘trừng trị’ chứ không phải là ‘dạy dỗ’.

Độ thù hận tuy đã biến mất nhưng độ trung thành vẫn chưa xuất hiện.

Nếu không trừng trị thật triệt để thì hắn làm sao xứng với thân phận tổ sư gia Ma Thiên Các?

Lục Châu bước vào đại điện Ma Thiên Các, vừa hay nhìn thấy Minh Thế Nhân cũng đang ở đó. Mặt mũi hắn bầm dập nhưng Lục Châu cũng lười hỏi thăm, chỉ nói: “Thẩm vấn sao rồi?”

Minh Thế Nhân khom người đáp: “Phạm Tu Văn ngậm miệng quá chặt, nếu không vì ghi nhớ lời sư phụ dặn dò, đồ nhi đã sớm dùng tới cực hình!”

“Hắc kỵ sử dụng cực hình không hề ít hơn chúng ta, ta cũng đã đoán trước được sẽ không thẩm vấn được gì.” Lục Châu cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.

“Vậy thì không bằng giết hắn luôn, dù sao để lại người này cũng vô dụng.” Minh Thế Nhân nói.

Lục Châu khoát tay. “Hữu dụng.”

Một cường giả pháp thân bát diệp kim liên, nếu giết hắn sẽ được ban thưởng không ít điểm công đức.

Nhưng mà… so sánh với việc tìm ra chủ mưu sau màn và bí mật của Ngư Long thôn, Lục Châu cho rằng cái sau có giá trị hơn.

“Minh Thế Nhân.”

“Có đồ nhi.”

“Vi sư giao cho ngươi việc đến Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang để điều tra sự tình, nhất định không được hành sự lỗ mãng.” Âm thanh Lục Châu rất uy nghiêm.

Minh Thế Nhân không mừng thầm trong lòng như trước, mà là cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”

Lục Châu vốn định cho hắn mượn dùng toạ kỵ, nhưng toạ kỵ quá mức rêu rao dễ khiến người khác chú ý, nên đành thôi.

Minh Thế Nhân dù gì cũng là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, từ Kim Đình Sơn ngự không phi hành đến Ngư Long thôn chỉ khoảng bốn canh giờ là tới.

Ngư Long thôn có trọng binh trấn giữ, vậy sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Kim Đình Sơn, nàng ta điều tra sự việc bằng cách nào?

Vẫn phải đi hỏi tên nghiệt đồ này một chút!

Lục Châu lắc đầu bước xuống bậc thang, đi về phía Nam Các.

Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy Diệp Thiên Tâm đang quỳ dưới đất ngay trước cổng Nam Các, dáng vẻ vô cùng suy yếu.

Diệp Thiên Tâm vừa nhấc mí mắt lên đã lấy lại tinh thần, quỳ dưới đất hành lễ: “Sư… sư phụ.”

Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng, lại lắc đầu lần nữa.

“Bản toạ không có loại nghiệt đồ như ngươi.”
Advertisement
';
Advertisement