“Ngôi nhà Thần Tiên ư?" Tiểu Bạch Long theo bản năng bơi quanh An Như Cố, uốn lượn trong nước, toàn thân toát lên vẻ đẹp lộng lẫy: "Ta nhớ ra rồi, hai người đó nói có thể kiếm công đức cùng ngươi."
An Như Cố gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta xem như là quan hệ hợp tác, ngươi muốn đi không?"
Tiểu Bạch Long ngẩn người: "Ta đi làm gì?"
Là Tế Thủy chi thần, nó luôn là "ông chủ", chưa bao giờ đi làm thuê cho ai.
An Như Cố suy nghĩ một chút, nói: "Năng lực của ngươi liên quan đến nước, có thể hợp tác với Cục Khí tượng và Bộ Thủy lợi, giúp họ tạo mưa, hoặc là giải quyết lũ lụt, chắc chắn đều có thể nhận được công đức."
Cô nghĩ, Tiểu Bạch Long là Thủy thần, đây là công việc của nó, hẳn là sẽ đồng ý.
Nhưng Tiểu Bạch Long lại lảng tránh ánh mắt, tỏ vẻ không hứng thú, lười biếng nói: "Công đức kim quang gì đó, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, ta không cần."
An Như Cố tò mò hỏi: "Tại sao?"
Râu rồng mảnh mai của Tiểu Bạch Long lay động trong nước, bình thản nói: "Tế Thủy vẫn luôn ở đó, chỉ cần Tế Thủy không biến mất, ta sẽ không vẫn lạc, dù có tệ hơn nữa cũng chẳng đến đâu, không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."
Lý do chính khiến nó bận tâm đến việc bị lãng quên và phủ nhận, chính là không có người thờ phụng, không thể thỏa mãn cơn thèm ăn.
Bây giờ, con người nói muốn đưa nó đi khắp nơi, nếm thử đủ loại món ngon. Nó không cần phải nỗ lực, cũng có thể nhận được rất nhiều đồ cúng, thực sự không tìm ra lý do gì để làm việc chăm chỉ.
Tín ngưỡng và công đức là cái gì? Có ăn được không?
An Như Cố: "..."
"Động Minh Tinh Quân và Ẩn Nguyên Tinh Quân thì trái ngược với ngươi."
Tiểu Bạch Long nghe vậy khịt mũi coi thường: "Không có tín ngưỡng và công đức thì cùng lắm là năng lực kém hơn một chút, yếu đuối hơn một chút, cũng đâu đến nỗi chết, bọn họ quá phù phiếm."
Trong mắt nó, hai vị Tinh Quân kia quả thực là những kẻ siêng năng cần cù.
An Như Cố: "..."
An Như Cố chỉ có thể lên tiếng minh oan cho hai vị Tinh Quân: "Hai người bọn họ cũng chưa chắc đã để tâm đến công đức và tín ngưỡng, chỉ là gần đây bị tấn công bất ngờ, bất đắc dĩ mới phải nỗ lực về mặt này."
Tiểu Bạch Long sững người, ngừng bơi, vảy bạc trên người lấp lánh ánh sáng trong nước: "Bọn họ xảy ra chuyện gì?"
Lần trước bọn họ đánh nhau một trận, tuy rằng cuối cùng đã bắt tay giảng hòa, nhưng quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, đến giờ vẫn chưa nói chuyện với nhau.
An Như Cố kể lại chuyện U Đô và trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh cho Tiểu Bạch Long nghe, sau đó nói: "... Người nọ tâm tư không đơn giản, bọn họ bất đắc dĩ phải hạ phàm tìm cách giải quyết, cũng là thân bất do kỷ."
Tiểu Bạch Long: "!"
Hóa ra hai người đó thảm như vậy sao.
Thế nhưng hai người bọn họ cầm kiếm đánh nó đau điếng. Nếu không phải nó trời sinh da dày thịt béo, e rằng bây giờ đã là một con rồng c.h.ế.t rồi.
Nó không nhịn được cười, bơi lội tung tăng, tốc độ gần như nhanh gấp mấy lần so với lúc nãy, có chút vui vẻ: "Bọn họ không phải rất lợi hại sao, sao lại bị một con người bình thường tính kế chứ? Quả thực quá ngu ngốc. Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không mắc bẫy hắn ta."
Ai bảo bọn họ đánh nó chứ? Đáng đời!
Trong lòng nó vui như mở cờ, buột miệng hỏi: "Đúng rồi, người nọ là ai, trông như thế nào?"
"Nhân tài" có thể tính kế cả Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộc là thần thánh phương nào?
An Như Cố bình tĩnh miêu tả đặc điểm ngoại hình của Tô Kiều.
Tiểu Bạch Long: "???"
Sao lại giống với người đã xúi giục nó làm ngập Vệ Thành như vậy?
Chẳng lẽ là cùng một người?
Chết tiệt, việc nó nhập ma chắc chắn cũng là do hắn ta sắp đặt!
Tiểu Bạch Long sững sờ hồi lâu, sau khi hoàn hồn liền lảng tránh ánh mắt, trong mắt lóe lên vẻ chột dạ.
An Như Cố thấy vẻ mặt lúng túng của nó, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng: "Sao vậy? Những gì ta nói có gì sai sao?"
"... Không có." Tiểu Bạch Long duỗi móng vuốt sắc bén, hùng hổ nói: "Bắc Đẩu Thất Tinh dù sao cũng là thần linh nổi tiếng, từng che chở nhân gian ngàn năm. Người nọ dám đối đầu với thần linh, thật là to gan. Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào độc ác như vậy. Khi nào các ngươi bắt hắn, ta sẽ ra tay tương trợ!"