Nó kích động nói liên tục, vẻ mặt căm phẫn, như thể muốn dồn Tô Kiều vào chỗ chết.
An Như Cố chớp chớp mắt, không ngờ nó lại phối hợp như vậy, thậm chí cô còn chưa cần phải mở miệng.
Trong lòng cô thấy kỳ lạ, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi phản ứng như vậy... chẳng lẽ ngươi quen hắn ta?"
Tiểu Bạch Long lập tức quay đầu đi, cứng nhắc chuyển chủ đề, ấp úng trả lời: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, đúng rồi, ta đổi ý rồi, công việc cũng có thể làm."
Nói xong, nó liền lắc mình, dùng dòng nước nâng An Như Cố lên, đặt cô vững vàng trên lưng, sau đó lao vun vút lên mặt nước như tên bắn: "Đi, đi xem công việc ngươi nói thế nào."
An Như Cố: "?"
Vừa rồi nó còn nói không làm việc, bây giờ đột nhiên lại muốn làm việc?
Cô suy nghĩ một lúc, cẩn thận nghiền ngẫm điểm bất thường của Tiểu Bạch Long, rất nhanh đã hiểu ra. Nó phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn là quen biết Tô Kiều, chuyện nó nhập ma e rằng là do một tay đối phương đạo diễn.
Vì vậy, cô nói: "Ngươi bị hắn ta lừa gạt nhập ma?"
Con bạch long khỏe mạnh bên dưới bỗng chốc cứng đờ, lí nhí nói: "... Ta không biết hắn ta lại xấu xa như vậy, lại còn tính kế ta. Nhưng cũng không thể trách hắn ta hoàn toàn được, lúc ấy ta tỉnh lại, thấy chỗ ở tồi tàn như vậy, Tế Thủy lại còn biến mất..."
An Như Cố bừng tỉnh, bạch long uất ức, Tô Kiều thêm dầu vào lửa, dẫn đến việc thần linh sa ngã vào ma đạo.
Nghĩ đến hành động đưa cô đi tuần tra phương Đông của bạch long, cô giơ cổ tay trắng nõn lên, xoa đầu nó như xoa đầu tiểu cương thi, an ủi: "Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, thế sự thay đổi là chuyện bình thường. Tế Thủy đã hồi sinh, đã tốt hơn rất nhiều so với những con sông khác đã biến mất rồi."
Tiểu Bạch Long chưa bao giờ bị ai chạm vào đầu mình, định ngăn cản nhưng lại nghe thấy cô nói, ngẩn người ra, mặc cho người trên lưng vuốt ve.
Nó ậm ừ một tiếng, không phản bác: "Ngươi nói cũng đúng. Tuy rằng trong Tứ Độc thời thượng cổ ta là kẻ thê thảm nhất, nhưng Hoài Thủy cũng chẳng khá hơn chút nào, cuối cùng chỉ có Hà Bá là được lợi nhất."
Nhắc đến Hà Bá - Hoàng Hà chi thần, trong lòng nó dâng lên một tia tức giận, sát khí đằng đằng: "Phải đánh nhau với hắn ta một trận, để hắn ta biết Tế Thủy ta không phải dễ chọc."
An Như Cố: "Hoàng Hà đâu có biến mất, vẫn ở đó, ngươi có thể đi tìm hắn ta."
Sát khí trên người Tiểu Bạch Long lập tức tiêu tan, ủ rũ cúi đầu, hạ giọng nói: "Bây giờ ta nhỏ bé thế này, còn chưa khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong, sao đánh lại hắn ta được?"
Long Vương Bột Hải cũng vậy, hiện tại nó yếu đuối thế này, ngại không dám đến đòi lại công bằng.
An Như Cố kinh ngạc hỏi: "Ta cứ tưởng ngươi chỉ lớn đến thế này thôi."
Tiểu Bạch Long thấy cô xem thường mình, có chút bất mãn, nhanh chóng lao lên mặt nước, thể hiện sức mạnh cuồn cuộn của bản thân: "Nguyên hình của ta che khuất cả bầu trời, hình dạng hiện tại còn chưa bằng móng tay của ta."
Rất nhanh, nó đã lao lên khỏi mặt nước, cưỡi mây đạp gió, khuấy động những đám mây trên bầu trời, bay lên không trung.
Nó có chút đắc ý nói: "Tuy rằng năng lực bị giảm sút rất nhiều, nhưng cũng được chứ? Loài người các ngươi không phải rất muốn bay sao, có phải rất vui không?"
Mây mù ập vào mặt, An Như Cố giơ tay che mặt, hơi nước xuyên qua kẽ ngón tay, làm ướt lòng bàn tay: "... Quả thực rất mới lạ."
Nếu là người khác, e rằng đã bị dọa cho ngất xỉu rồi.
"Ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi đi."
"Đạo quán Xuất Vân."
Họ xuyên qua tầng mây, lướt qua mây mù, chim chóc và máy bay, gây ra những tiếng kinh hô.
Không lâu sau, bọn họ đến đạo quán Xuất Vân ở ngoại ô Nam Thành.
Tiểu Bạch Long vui vẻ lăn lộn vài vòng trên không trung, sau đó mới lưu luyến đáp xuống đất, thả An Như Cố xuống.
An Như Cố khẽ cụp mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Tính toán thời gian, cưỡi rồng còn nhanh hơn cả đi máy bay, hơn nữa còn có thể đi được cả đường thủy lẫn đường bộ.
Có thể lên trời ngắm trăng, có thể xuống biển bắt rùa.
...
Bên kia bán cầu
"Thủ lĩnh, hỏng rồi." Giọng nói của Chúc Tu tràn đầy hoảng sợ: "Căn cứ cốt lõi ở Bắc Kinh vừa bị phá hủy, những nhân viên nghiên cứu và nhân viên quản lý đều bị đưa đi. Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta."