Chương 349
Ngôn Tiểu Nặc không nhớ mình được Mặc Tây Quyết đưa về phòng ngủ như thế nào, cô chỉ nhớ tâm trạng của mình trước đó chưa từng bình tĩnh, vậy mà lại thiếp đi trong lòng Mặc Tây Quyết.
Sau khi tỉnh dậy, Ngôn Tiểu Nặc thấy đầu mình vô cùng khó chịu: “Sao lại ngủ quên được chứ? Thật là”
Cô cảm thấy không ở bên Mặc Tây Quyết đến cùng thật là một sự đáng tiếc to lớn.
Còn Mặc Tây Quyết lại không thấy có gì bất mãn, ngược lại còn an ủi cô: “Thôi nào, anh bế em về nhà không phải kết thúc tốt nhất rồi sao.”
Trong đôi mắt đen của anh ánh lên một tia vui vẻ, giống hệt ánh mắt tối hôm qua.
Tâm trạng vui vẻ của anh khiến cho mọi phiền muộn trong lòng Ngôn Tiểu Nặc tan biến.
Cô hạnh phúc ôm cổ Mặc Tây Quyết, trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng Mặc Tây Quyết lại ôm lấy đầu cô hôn thật sâu.
Đang trong lúc quyến luyến khó rời thì tiếng gõ cửa phòng ngủ khẽ vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc vội bật dậy thay đồ xong mới ra mở cửa thì thấy quản gia Duy Đức.
“Quản gia Duy Đức, có chuyện gì vậy?” Cô khẽ hỏi, giọng nói đầy sự quan tâm vì cô thấy sắc mặt của ông không được tự nhiên lắm.
Mặc Tây Quyết ngồi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì đó?”
Duy Đức nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi lại nhìn sang Mặc Tây Quyết, ông thở dài: “Cậu chủ, Lục Thư Bình và bà Lục đột nhiên qua đời rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc: “Ba mẹ của Lục Đình qua đời rồi?”
Duy Đức gật đầu, xác nhận thông tin này là chính xác rồi lại cúi đầu xuống.
Mặc Tây Quyết cau mày, giọng nói cũng lạnh đi: “Tình hình nhà họ Lục hiện giờ thế nào?”
“Nhà họ Lục lại không có nhiều người thân, tất cả đều là do Lục Đình chủ trì tang lễ.” Duy Đức khẽ nói: “Sau lễ tang, Lục Đình sẽ kế thừa tập đoàn Lục Thị.”
Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm tập đoàn Lục Thị do ai kế thừa mà cô quan tâm đến Lục Đình.
Đột nhiên qua đời… loại chuyện này, cô có thể thấu hiểu sâu sắc. Mặc Tây Quyết khoát khoát tay: “Duy Đức, ông thay tôi tới nhà họ Lục trước, tôi rất nhanh sẽ đến biệt thự Phụ Son.”
Ngôn Tiểu Nặc nói với anh: “Em đi với anh được không?”
Anh nhìn đôi mắt dịu dàng của cô, nói: “Được chứ.”
Thay chiếc váy đỏ đang mặc thành một chiếc trắng tinh, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau đến biệt thự Phụ Sơn.
Biệt thự Phụ Sơn ở thành phố S nổi tiếng về việc tổ chức lễ tưởng niệm và tang sự.
Trên đường đi, cô nghe quản gia Duy Đức kể lại rằng cha mẹ của Lục Đình đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết nghe xong đều không nói gì.
Tới biệt thự Phụ Sơn, chỉ thấy giữa hội trường có hoa tươi vây quanh là Lục Đình đang đứng trước di ảnh của ba mẹ mình.
Anh mặc một bộ đồ tây màu đen, trước ngực cài một bông hoa trắng. Đây là lần đầu Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Lục Đình mặc màu này, càng làm cho anh của lúc này nhuốm màu bị thương.
Khi nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, anh chỉ điềm đạm nói: “Giám đốc Mặc, cô Mặc, mời.”
Cô Mặc…
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa thích ứng được với kiểu xưng hô này đã bị Mặc Tây Quyết kéo tới trước linh cữu.
Sau ba lần cúi đầu im lặng, quản gia Duy Đức thay mặt cho tập đoàn Đế Quốc kính biểu một vòng hoa cho cha mẹ Lục Đình.
Tiếp theo là bạn bè đối tác trên thương trường của tập đoàn Lục Thị, sắc mặt ai cũng đều buồn bã và nặng trĩu, nhưng không ai nói một lời an ủi với Lục Đình.
Nhà họ Lục thực sự không có nhiều người tới, chỉ có vài tiếng khóc thưa thớt, khiến buổi tang lễ trở nên thật hoang vắng.
Sau khi vị linh mục đọc xong lời chúc, cũng có nghĩa là lễ truy điệu đã kết thúc.
Lục Đình tiễn tất cả khách tới viếng ra cổng.
Ngôn Tiểu Nặc nhân lúc này nán lại mấy bước nói với Lục Đình: “Đừng quá đau buồn, anh phải nhớ anh còn tập đoàn Lục Thị nữa.”
Đôi mắt màu hổ phách của Lục Tốn chợt ảnh lên, trong lòng không kìm được cảm xúc, hỏi: “Đã lâu không gặp, em có khỏe không?”
Đây mới là Lục Đình mà cô quen, chứ không phải người vừa rồi ở trong tang lễ với vẻ mặt buồn bã và thờ ơ kia.
Ngôn Tiểu Nặc cố kìm nước mắt, gật đầu liên tiếp: “Em rất khỏe.”
Chỉ nghe cô nói ba chữ này đã khiến anh đủ mãn nguyện, anh nói: “Hôm nay quả thật không có thời gian nói chuyện, em hãy chăm sóc tốt bản thân, khi nào anh giải quyết xong việc sẽ liên lạc với em.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể gật đầu: “Được, em đợi anh xong việc.”
Nói xong, cô tới bên Mặc Tây Quyết, cố gắng không quay đầu lại, bởi cô biết một khi quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt không giấu nổi đau thương của anh, cô không đành lòng.
Mặc Tây Quyết biết Ngôn Tiểu Nặc đang tức cảnh sinh tình.
Ngày hôm nay, giống như ngày bà cô đột ngột qua đời, Mặc Tây Quyết nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nói: “Rất nhanh sẽ về tới nhà thôi.”
Không còn quang minh chính đại an ủi nữa, chỉ có trực tiếp quan tâm nhất thôi.
Đây chính là cách thể hiện của Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười dựa vào vai anh và nói: “Tập đoàn Lục Thị đang trong giai đoạn chuyển giao quyền lực mới và cũ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu anh có thể giúp được gì thì hãy giúp nhé.”
Mặc Tây Quyết khẽ hừ một tiếng: “Tại sao anh phải giúp cậu ta?”
Cô cắn môi định khuyên lần nữa.
Lại nghe thấy giọng nói có chút lạnh lùng của anh: “Nếu anh ta là một người đàn ông thực thụ thì lúc này sẽ muốn tự mình đứng lên, nghĩ cách vượt qua khó khăn, còn không thì vẫn chỉ là một chàng trai học sinh phong lưu chỉ biết tới phong hoa tuyết nguyệt.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì.
Ai mà không phải trải qua đau khổ và mất mát thì mới từ từ trưởng thành?
Việc điều trị sau khi thử thuốc vô cùng khó chịu, Ngôn Tiểu Nặc thấy mình như sắp mất nửa cái mạng sau khi được điều trị.
Nhưng sự dễ chịu sau cơn đau này lại khiến cô cảm thấy cơ thể tràn đầy hy vọng.
Tuy nhiên, chỉ có Mặc Tây Quyết và Trình Tử Diễm biết rằng hy vọng của Ngôn Tiểu Nặc không phải là chất độc trong cơ thể cô đã được loại bỏ, mà là những chất độc đó bị áp chế thôi.
Chính là nói, với trình độ cao siêu của Trình Tử Diễm cũng chỉ có thể ngăn chặn độc tố và kiểm soát chúng lây lan.
Nếu những chất độc kia phản ứng lại thì kết quả cuối cùng chính là một xác hai mạng.
Cho nên Mặc Tây Quyết càng cố gắng tăng cường việc tìm kiếm thuốc giải hơn, nhưng Vi Vi thực sự đã định đem theo thuốc giải xuống quan tài.
Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết về việc này, trong lòng vẫn cho rằng sự đau đớn này là rất đáng, một ngày nào đó cô sẽ khỏe lại.
Trong quá trình điều trị, cô còn quan tâm đến tập đoàn Lục Thị.
Vì Lục Đình là là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lục Thị mà không có bất kì phản đối, xáo trộn nào, và anh đương nhiên đã lên làm giám đốc của tập đoàn Lục Thị.
Dĩ nhiên cũng có một số mâu thuẫn, xích mích giữa thế lực cũ và mới, nhưng đều được Lục Đình giải quyết, không chỉ đem lại quyền lực mà còn cả danh tiếng cho anh.
Ngôn Tiểu Nặc cũng yên tâm hơn.
Với diện mạo mới, khi rảnh rỗi Lục Đình cũng không quên mời Ngôn Tiểu Nặc đến tập đoàn.
Với lí do là, trên danh nghĩa nhà thiết kế đoạt giải Red Dot năm nay, Ngôn Tiểu Nặc đã đến tập đoàn Lục Thị để giảng dạy cho nhân viên của bộ phận thiết kế.
Sau khi biết, Mặc Tây Quyết chỉ dặn dò Ngôn Tiểu Nặc: “Cho em hai tiếng thôi đó, đi sớm về sớm. Còn nữa, không được ở riêng với Lục Đình.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ biết cạn lời ngồi lên xe của tập đoàn Lục Thị. Kể từ khi trở về từ Berlin, Đức, cô luôn từ chối lời mời từ các công ty và truyền thông, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện lại trước công chúng. Có mười vệ sĩ đứng trước mở đường cho cô và mười vệ sĩ đứng sau lưng cô, cô trang điểm rất xinh đẹp, chiếc váy rộng màu đỏ khiến cô trông rất sắc sảo thông minh, và cũng tràn đầy khí chất, giống như Từ Hi Thái hậu vậy.
Nắm tay vệ sĩ bước qua thảm đỏ được trải ngay ngắn, Ngôn Tiểu Nặc bước vào khán phòng của tập đoàn Lục Thị để chia sẻ kinh nghiệm thiết kế.
Ngoại trừ nhân viên lên lớp, tất cả người đến hội trường đều chật kín chỗ ngồi.
Cô vừa bước vào phòng, tiếng vỗ tay đã vang như sấm.
Với nụ cười duyên dáng, bước đi của cô không nặng nề vì mang thai mà lại là phong thái ung dung, điềm đạm.
Điều này càng làm tăng sự nổi tiếng của cô.
Khỏi phải nói đến thái độ ân cần và giọng nói ngọt ngào của cô, bài phát biểu đã vô cùng thành công.
Sau giờ học, Ngôn Tiểu Nặc ngồi uống nước trong phòng chờ, cô thực sự hơi mệt.
Lục Đình nhìn vẻ mệt mỏi của cô cũng thấy có lỗi: “Tiểu Nặc, hay là anh đưa em về nghỉ ngơi nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc thực sự đã rất mệt, cô không quá khách khí với Lục Đình nữa mà lên xe với một đoàn vệ sĩ vây quanh.
Lục Đình tự mình lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc về.
Nhưng anh không ngờ rằng đường chính lại bị tắc nghiêm trọng bởi hai chiếc xe chạy phía sau, vì vậy anh chọn đường vòng.
Con đường này có hơi xa một chút. Đi từ ngoại ô đến đúng lúc đi qua con đường dưới núi này, mà đường này vốn không có xe đi lại nên Lục Đình rất nhanh đã đi qua được.
Không ngờ lúc này lại xảy ra một vụ núi lở.
Những tảng đá lớn nhỏ từ trên núi lăn xuống không báo trước, Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi hét lên, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Lục Đình: “Nắm lấy tay cầm, ngồi chắc vào!”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nắm vào tay vịn ở ghế phụ, chiếc xe liên lao đi như tên bắn.
Cô vô thức ôm bụng bảo vệ mình, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Nhưng càng ngày lại càng có nhiêu đá rơi xuống, Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay có lẽ mình không thoát được.
Trong khi một tiếng động lớn vang lên, một cơ thể ấm áp đè cô xuống, Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy trong đầu vang lên một tiếng ưm rồi cô ngất đi.
Xung quanh chìm vào bóng tối.
Không biết đang là lúc nào, hay đã qua bao lâu rồi, Ngôn Tiểu Nặc khẽ nâng mí mắt nặng trĩu lên và phát hiện mình đang nằm trong xe.