Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 350

Không gian chật hẹp rất nhỏ và ngột ngạt, một lúc sau người đã đầy mồ hôi.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy người vô cùng khó chịu, không nhịn được mà xoa xoa.

Giọng của Lục Đình vang lên trên đầu cô: “Đừng cử động.”

Giọng anh dường như lại yếu đi thêm vài phần.

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng nhất thời không ổn định, lo lắng không biết có ai tìm được nơi này không, lại càng lo lắng không biết Lục Tốn đã xảy ra chuyện gì.

“Lục Đình, anh, anh thế nào rồi?” Giọng cô hơi run rẩy.

“Ha… Lục Đình khẽ cười: “Anh không sao, thực ra thế này cũng thật tốt, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên ở cùng em như thế này.

Trái tim cô thắt lại, cô nói, “Lục Đình, nhìn anh nói kìa, đợi khi chúng ta ra ngoài rồi nói bao nhiêu chuyện cũng được.”

Cô đã phụ tình cảm của Lục Đình nhưng cô tuyệt đối không thể phụ sinh mạng của anh.

Anh lại cười rồi trầm mặc một lúc, trong không gian yên tĩnh chỉ có hơi thở nặng nề của anh.

“Tiểu Nặc” Lục Đình khẽ nói: “Chất độc trên người em thế nào rồi?”

Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao anh đột nhiên hỏi vậy, thành thực nói: “Ba đang dùng thuốc thải độc từ từ, giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Lục Đình im lặng, một lát sau anh trầm giọng nói: “Cũng chính là nói trước mắt chỉ có thể duy trì điều trị.” Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, coi như là thừa nhận.

“Tiểu Nặc, khi nào ra khỏi đây, em hãy nói với Mặc Tây Quyết… Lục Đình nói chuyện một cách khó khăn: “Theo anh biết, thuốc giải thực sự có thể được giấu ở khuôn viên nhà họ Mộ.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, không dám tin lời vừa rồi: “Nhà họ Mộ? Lục Đình, sao anh biết được?”

Giọng nói của Lục Đình rất nhẹ rất nhẹ: “Tiểu Nặc, bất kể là cách gì cũng đều phải thử một lần.

Nước mắt cô trong chốc lát tuôn ra, cô cắn chặt môi, cố gắng đè nén tiếng khóc trong cổ họng.

Lúc này, Lục Đình vươn tay ra giúp cô lau nước mắt.

Nước mắt trên ngón tay thật ấm áp, anh cười nhẹ, nghĩ mình có thể có được giây phút này thì những đau đớn phải nhận lại trên cơ thể có là gì?

Giọng Ngôn Tiểu Nặc có chút mệt mỏi: “Lục Đình, em buồn ngủ rồi, em ngủ một lát đây “Đừng!” Đột nhiên anh lớn tiếng khiến Ngôn Tiểu Nặc giật mình.

“Sao thế?” Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy cơn buồn ngủ ngày càng mạnh, mắt cũng không mở nổi nữa.

“Tiểu Nặc, không được ngủ.” Lục Đình khàn khàn nói: “Anh nói chuyện với em, sẽ không thấy buồn ngủ nữa.

Trong tình trạng này, một khi đã ngủ thì có thể không tỉnh lại được mất.

Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao Lục Đình cứ nói với mình như vậy, cô thật muốn Lục Đình im lặng nhưng anh lại cứ làm ồn không cho cô ngủ.

Lúc sau, cô cũng không nhớ tại sao mà bên tại truyền tới tiếng hét lo lắng của Mặc Tây Quyết.

Anh tới rồi sao?

Đôi mắt cô khẽ chớp, ý thức của cô chỉ còn lại một chút này thôi.

Tại hiện trường, những khối đá và mảnh vỡ xe đã được dọn sạch sẽ.

Lục Đình vẫn ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc nên cơ thể cô không có vết thương nào, chỉ là vì mất nước mà ngất đi thôi.

Còn Lục Đình…

Sau lưng anh bị những tảng đá lớn nhỏ đè lên, còn có một mảnh kính xe đâm tới tim rồi.

Máu của anh khiến quần áo anh và Ngôn Tiểu Nặc trở nên nhớp nháp, phải dùng dao để cắt ra.

Trình Tử Diễm không kìm nổi xúc động rơi nước mắt, ôm Ngôn Tiểu Nặc ra từ tay của Lục Đình.

Mặc Tây Quyết thấy cơ thể Lục Đình đều là máu, máu đã khô cả rồi, liền thở dài một tiếng, hỏi: “Anh ra… còn cứu được không?”

Trình Tử Diễm trầm mặc lắc đầu: “Máu đã khô hết rồi.”

Mặc Tây Quyết ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, nhắm chặt hai mắt.

Anh nghe được âm thanh yếu ớt của Lục Đình: “Mặc Tây Quyết…

Mặc Tây Quyết vội chạy tới, không quan tâm tới mảnh vỡ dưới đất mà quỳ xuống.

Đôi môi trắng bệch của Lục Đình dường như không cử động được, đôi mắt màu hổ phách nhìn Ngôn Tiểu Nặc như muốn hỏi.

“Cô ấy không sao.” Mặc Tây Quyết biết rõ Lục Đình lo lắng điều gì, cất giọng vô cùng rõ ràng.

“Vậy thì tốt…” Ánh sáng trong đôi mắt Lục Đình dần dần biến mất: “Anh hãy nhớ, thuốc để cứu cô ấy…rất có thể, đang ở chỗ ba anh…”

Lục Đình cực kì kinh ngạc: “Anh…”

“Tập đoàn Lục Thị..” Cuối cùng Lục Đình nói: “Tặng cho cô ấy, để cô ấy quyết định… từ khi biệt thự Nam Sơn không còn nữa, cô ấy rất buồn…

Đây là những âm thanh cuối cùng của Lục Đình trên thế gian này, mãi cho tới khi chết, mắt anh vẫn mở nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc, dường như muốn mãi mãi lưu lại hình bóng của cô trong đôi mắt của mình.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy mọi thứ trước mắt mình, chỉ thấy lồng ngực như bị đè nén, ép cho nước mắt anh không ngừng chảy xuống.

Trình Tử Diễm ngước đầu nhìn lên trời, bầu trời xám xịt, có một loại cảm giác cô độc khó tả.

“Cô Ngôn! Cô sao vậy!”

Mặc Tây Quyết giật mình quay lại, chạy tới ôm Ngôn Tiểu Nặc, cô nhắm chặt hai mắt nhưng toàn thân co giật làm Mặc Tây Quyết sợ hãi.

Trình Tử Diễm thấy tình hình này liền hét lên: “Không hay rồi, chất độc đã phản ứng lại!”

Không có thuốc giải.

Chất độc phản ứng lại thì chỉ có một kết cục đó là một xác hai mạng. Mặc Tây Quyết ôm cô rất chặt, không để cô bị thương do co giật, một tia sáng gần như điên dại xuất hiện trong đôi mắt đen: “Truyền chất độc trên người cô ấy cho con.”

Trình Tử Diễm kinh ngạc: “Không thể được!”

“Con có thể làm được!” Mặc Tây Quyết lập tức ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng mạnh mẽ: “Mau lên! Không còn thời gian nữa!”

“Không được!” Trình Tử Diễm từ chối quả quyết: “Con sẽ chết đấy con có biết không?”

Anh kiên định nói: “Con sẽ không chết! Ba hãy tin con, con làm vậy chỉ để cứu cô ấy thôi, không phải để đi chết.”

Trình Tử Diễm chỉ cảm thấy mình chưa từng đưa ra lựa chọn khó khăn như thế này trong cuộc đời.

“Thưa ba, nếu là bà Đường, lựa chọn của ba sẽ là gì?” Cuối cùng Mặc Tây Quyết hỏi ông.

Trình Tử Diễm ngây người, dường như ông lại trở về nhiều năm trước đây, trên hòn đảo nhỏ trên biển, ánh trăng soi sáng mặt nước…

Nếu đổi tính mạng của mình để cứu được cô thì anh nhất định không do dự, không ngại sống chết.

Cách đó không xa, Lục Đình vừa qua đời vẫn nằm đó.

Tất cả đều không đợi được sự do dự của Trình Tử Diễm nữa, ông mở hòm thuốc ra, lấy một viên thuốc màu vàng nhạt trong chiếc lọ ngọc cho Mặc Tây Quyết uống.

Sau đó, ông phải thực hiện ca phẫu thuật khó nhất trong đời ngay tại hiện trường. Sau khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại, trong lòng rất lo lắng cho sự an nguy của Lục Đình, nhưng Mặc Tây Quyết lại nói với cô rằng Lục Đình bị thương nặng và phải đến Mỹ để điều trị, còn bác sĩ nói rằng cô cần nghỉ ngơi và không thể gặp ai.

Tuy cô rất lo lắng nhưng chỉ cần Lục Đình được cứu thì cô gặp anh muộn một chút cũng được.

Có điều, Mặc Tây Quyết đã nhân lúc cô nghỉ ngơi dưỡng thương về nhà họ Mặc tìm thuốc giải, còn về việc làm sao để lấy được thuốc thì mặc cho cô có hỏi gì anh cũng không nói.

Còn Mặc Lăng Thiên cũng không cho phép Mặc Tây Quyết về nhà họ Mặc nữa.

Về việc này, Mặc Tây Quyết lại nói không về cũng tốt, anh và Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng đã không còn trở ngại gì mà ở bên nhau.

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy rất vui, cuối cùng cô cũng có thể khỏe mạnh để sinh con ra.

Cứ như vậy qua mấy tháng, ngày cô sinh con càng ngày càng tới gần.

Mặc Tây Quyết ngày càng gầy đi vì chất độc trong cơ thể ngày càng nhiều, Ngôn Tiểu Nặc cũng đã từng nghi ngờ, nhưng hôm nào anh bận việc công ty đi sớm về muộn, tạo ra ảo giác mệt mỏi.

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc hồi phục, Trình Tử Diễm đã rời khỏi lâu đài, ông muốn đến Iceland tập trung nghiên cứu thuốc giải.

Hôm nay, Mặc Tây Quyết nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Chúng ta đến Iceland đi.”

Cô ngạc nhiên: “Giờ đi sao?”

“Đã lâu rồi anh không có thời gian ở bên em. Mặc Tây Quyết tựa đầu lên cổ cô, nói: “Chuyện công ty lúc nào cũng nhiều, em sắp sinh rồi anh muốn tranh thủ ở bên em.

Từ khi Mặc Tây Quyết bị đuổi khỏi nhà họ Mặc, tình hình của tập đoàn Đế Quốc cũng vì thân phận của anh mà thay đổi, anh có rất nhiều việc phải làm, cô biết điều đó.

Cô cũng hy vọng rằng anh sẽ ở bên cô khi cô sinh con.

“Được thôi.” Cô vui vẻ đồng ý: “Đi thăm ba cũng luôn cũng tốt.”

Thu xếp hành lý xong, Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đi máy bay riêng đến Iceland.

“Oa…” Khi vừa xuống máy bay, Ngôn Tiểu Nặc đã bị vẻ đẹp của Iceland làm cho kinh ngạc: “Đẹp quá đi mất”

Ngọn núi phủ đầy tuyết, bờ biển, suối nước nóng, ánh nắng mặt trời, mọi thứ đều thật trong lành và xinh đẹp.

Anh khẽ cười, đưa Ngôn Tiểu Nặc lên xe trượt tuyết, đi tới chỗ Trình Tử Diễm.

Biệt thự nơi Trình Tử Diễm sống dựa lưng vào núi, có suối nước nóng chảy qua, phía trước là bờ biển và bãi biển cát đen nổi tiếng thế giới.

“Ba ơi.” Ngôn Tiểu Nặc thấy Trình Tử Diễm đứng trước cửa liền mỉm cười chào hỏi.

Mặc Tây Quyết cũng bước tới chào Trình Tử Diễm.

Trình Tử Diễm nhìn sắc mặt Mặc Tây Quyết mà trong lòng trầm xuống, nhưng ông vẫn mỉm cười: “Mau vào nhà đi.”

Trong biệt thự rất ấm, tuy bên ngoài rất nhiêu tuyết nhưng trong phòng lại ấm như mùa xuân vậy.

Trình Tử Diễm nhìn bụng Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Cũng sắp sinh rồi nhỉ?”

Cô gật đầu, hạnh phúc xoa bụng mình: “Vâng, sắp sinh rồi.”

Từ khi mang thai đứa bé, cô đã trải qua rất nhiều gian khổ, đối với đứa bé này cô chỉ biết trân trọng thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement