…
Trong vũ trụ tối tăm mịt mờ.
Linh Linh lái phi thuyền Hắc Long, cấp tốc đi về phía trước.
– Vương Hạo, anh đang làm gì thế?
Nhạc Huyên ngừng lau chùi, buông khẩu súng lục trong tay xuống, tò mò nhìn Vương Hạo đang phối chế chất thuốc cách đó không xa.
Hạ Vi Vi cảnh giác nói:
– Đại bại hoại, anh sẽ không lại muốn phối chế loại dược tề hạ lưu gì chứ?
Vương Hạo cho Hạ Vi Vi một ánh mắt ghét bỏ:
– Ta là người đứng đắn, sao lại có thể phối chế ra loại dược tề hạ lưu gì chứ, đây là thuốc kháng sinh.
– Phù…
Hai cô gái nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức cũng quăng tới ánh mắt khinh bỉ, nếu như Vương Hạo cũng có thể coi là người đứng đắn? Vậy trên thế giới còn có dân lành sao?
– Được rồi, hai người có biết Tuyết Thiên Cầm hiện giờ đang ở đâu không?
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi, hắn nhớ cô gái có Ám Linh Thể này rồi.
– Em nghe nói, nàng hình như là được một vị cường giả thu làm đồ đệ, hiện giờ đang khắc khổ tu luyện ở đâu đó rồi.
Nhạc Huyên suy nghĩ một chút rồi nói.
– Một vị cường giả?
Vương Hạo nhướng mày, tự hỏi trên Trái Đất này có người có thể xưng là cường giả sao.
– Đại bại hoại, anh cũng đừng có đánh chủ ý lên Tuyết Thiên Cầm, nhanh phối chế thuốc kháng sinh đi!
Hạ Vi Vi đĩnh đạc nói.
Nhạc Huyên gật một cái:
– Đúng vậy, anh chính là phối chế thuốc kháng sinh nhanh lên một chút nữa mới đủ dùng, nghe nói đến Thiên Minh Tinh, một chai thuốc kháng sinh có giá tới hơn 100 điểm cống hiến, nhưng lại chỉ có thể duy trì trong một ngày.
– Mắc như vậy sao?
Vương Hạo gãi gãi cằm.
– Nếu như tình hình kinh tế của các ngươi căng thẳng, có thể đến phòng ta đàm luận về nhân loại khởi nguyên một chút, ta tặng miễn phí cho…
Hai cô gái quay đầu rời đi, lựa chọn không nhìn tên tiện nhân này nữa.
– Ơ, các ngươi đừng đi mà! Nói chuyện làm ăn đương nhiên cần nói chuyện nhiều một chút, đừng tùy hứng như vậy có được hay không?
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài, nữ sinh bây giờ chào giá quá ác đi, hắn là cẩu độc thân như vậy, ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản cũng không cách nào giải quyết rồi.
– Vương Hạo, đến Thiên Minh Tinh rồi, chúng ta sắp đáp xuống lục địa.
Linh Linh nhắc nhở.
Đám người Vương Hạo nghe vậy, liền nhìn ra bên ngoài phi thuyền, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc phi thuyền đang hướng về tinh cầu phía dưới cấp tốc hạ xuống.
– Nhiều phi thuyền như vậy sao?
Hạ Vi Vi kinh hô một tiếng, phóng tầm mắt nhìn, ít nhất cũng lên tới hơn một nghìn phi thuyền vũ trụ.
– Thiên Minh Tinh là tinh cầu cấp hai, hơn nữa còn là tinh cầu có kinh tế vô cùng phát đạt, trên đó có bao nhiêu tài sản, không cần suy nghĩ cũng đều biết, cho nên có thể hấp dẫn nhiều người như vậy tới cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Nhạc Huyên nhẹ giọng nói.
– Đây không phải là nói, chúng ta sắp phát tài sao!
Vẻ mặt mê tiền của Hạ Vi Vi lại hiện lên, nhìn Thiên Minh Tinh phía dưới.
Không lâu sau, phi thuyền Hắc Long thành công đáp xuống một điểm đậu phi thuyền của Thiên Minh Tinh, cũng là một khu an toàn được tạm thời mở ra.
Từ phi thuyền Hắc Long đi xuống, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên mặt đất chi chít đầu người, trên bầu trời lơ lững từng chiếc từng chiếc phi thuyền vũ trụ.
Lúc này, có không ít người hướng về phía phi thuyền Hắc Long chỉ trỏ.
– Các ngươi xem kìa, chiếc phi thuyền Hắc Long này lại dùng hợp kim cấp bốn để chế tạo…
– Thế này cũng quá thổ hào rồi! Lão tử ngay cả vũ khí hợp kim cấp bốn cũng mua không nổi, người này lại có thể dùng hợp kim cấp bốn chế tạo cả một cái phi thuyền.
– Những thiếu niên, thiếu nữ này đều mang huy hiệu trường Đại học Thiên Bắc.
– Chắc đều là phú nhị đại, thực sự là người so với người làm người ta tức chết.
– …
Vương Hạo quay đầu nhìn những người đó, khinh bỉ nói:
– Nhìn cái gì vậy, chỉ trỏ cái gì, đám nghèo các ngươi mà cũng đòi so với ta sao!
Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu lập tức cảm thấy đau đầu, lão đại này thật đúng là một người chuyên tạo phiền phức, lúc này mới vừa tới Thiên Minh Tinh, đã lập tức đi gây sự rồi.
Lẽ nào hắn cũng không biết, hiện giờ Thiên Minh Tinh cơ bản không nằm ở trạng thái trật tự, nếu như bị người ta đánh chết, cũng không còn chỗ đi giải oan sao?
– Mày vừa nói cái gì?
Một gã đại hán nổi giận tiến lên nói.
– Nói cái gì?
Vương Hạo bĩu môi, khinh miệt nói:
– Lão tử nói các ngươi đều là một lũ nghèo, đã nghe rõ chưa?
– Chết tiệt, lão tử không nhịn được nữa.
– Các huynh đệ, xông lên, đánh chết tên khốn kiếp này rồi cướp tài sản.
– Mẹ kiếp, có chiến thuyền tư nhân thì ngon rồi.
– Ngày hôm nay ai tới cũng vô dụng, lão tử nhất định sẽ đánh chết tiểu tử láo xược ngươi.
– Coi như hắn sở hữu bối cảnh lớn bằng trời, cũng không có tác dụng…
– …
Lúc này, năm sáu tráng hán đều rút vũ khí sắc bén trên người ra, từ các phương hướng khác nhau đánh tới, ẩn chứa khí tức cường hãn.
Vương Hạo cũng không dài dòng, rút cự kiếm sau lưng ra, chân khí vô cùng mạnh mẽ phun trào:
– Đi chết đi!
Đệ nhất kiếm, Phá Vân Không Trảm!
Trong nháy mắt, kiếm quang như cầu vồng, kiếm khí bén nhọn tràn ngập ra bốn phía, ngay cả không khí cũng trở nên ngưng trọng, áp lực không gì sánh được.
– Ầm…
Kiếm quang xẹt qua, hung ác độc địa vô cùng, mang theo khí thế khủng bố tới cực điểm, hư không chấn động, rầm rầm vài tiếng, mấy tráng hán vừa hùng hổ xông lên đã bị đánh bay.
– A, a, a!
Chợt tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, mấy người kia đều ngã nhào xuống đất, miệng phun máu tươi, sau đó ngẹo đầu, khí tức hoàn toàn không còn nữa.
– Chết tiệt!
Đám người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn mắt há mồm nhìn Vương Hạo, hắn lại có thể giết người, vừa tới Thiên Minh Tinh đã khai sát giới, thế này có ổn không đây?
– Leng keng, chúc mừng chủ nhân sát hại người khác, tổng cộng thu được 6 vạn điểm phản diện.
– Không chỉ nghèo, đến thực lực cũng là phế vật nữa, ngay cả một kiếm của ta cũng không tiếp nổi.
Vương Hạo vác cự kiếm, vẻ mặt phách lối nhìn mọi người tại đây.
– Ta nói cho các ngươi biết, đừng tưởng rằng bọn ta là sinh viên thì dễ bắt nạt, ở trước mặt ta, các ngươi chả là cái cóc khô gì hết…
Lời còn chưa dứt, tiếng rống giận phô thiên cái địa đã vang lên.
– Tiểu tử, ngươi lại dám giết người của Dong binh đoàn Hung Lang chúng ta, cho dù ngươi là sinh viên Đại học Thiên Bắc, cũng không có tác dụng đâu, chịu chết đi.
– Mọi người cướp tài sản của bọn chúng, báo thù cho các huynh đệ!
– Dám cười nhạo lão tử, hôm nay để lão tử cho ngươi xem một chút, ai mới là cái rắm…
– Mẹ kiếp, ngươi là sinh viên phách lối nhất lão tử từng gặp, nếu hôm nay không giết ngươi, về sau lão tử còn có mặt mũi nào để đặt chân trên đời này nữa.
– Lão tử nói cho ngươi biết, sinh viên đại học thì đã là cái gì cơ chứ…
– …
Nhìn đoàn người đang nhanh chóng lao tới, hai cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo, tên khốn kiếp này, ngươi đã hài lòng chưa!
Hai mắt Linh Linh lóe ra kim quang, quả nhiên là người chuyên tạo phiền phức, cuối cùng cũng có thể đánh một trận, thật sự quá tốt rồi!
Khóe môi Vương Hạo nhếch lên, nổi lên ý cười nguy hiểm, nhẹ nhàng điểm một cái lên trên nhẫn trí năng, trên phi thuyền Hắc Long sau lưng liền xuất hiện một nòng pháo đường kính 5 thước.
– Pháo năng lượng xung điện cấp ba!
Mấy người đi đầu thấy thế điên cuồng rống lên, nội tâm đã bị nỗi sợ hãi lấp đầy, cho dù bọn họ người đông thế mạnh, nhưng vẫn không có một chút cảm giác an toàn nào.
Trừ phi ở đây có Võ Vương, bằng không khả năng có thể cản được một pháo này thật sự bằng không!
– Chạy mau!!!
Không biết người nào hét lớn, đoàn người lập tức như thủy triều rút về phía sau.
– Vương Hạo, anh định làm gì?
Con ngươi Nhạc Huyên chợt co rụt lại, luôn miệng hét lên, muốn ngăn cản Vương Hạo.
– Có thể làm gì?
Vương Hạo bĩu môi.
– Bọn người kia thấy chúng ta là sinh viên đại học dễ bắt nạt, liền định động thủ với ta, nếu như vậy mà ta còn có thể nhịn, thì sau này ta làm sao tiếp tục lăn lộn đây!
Vừa dứt lời, ngón tay đã ấn vào nút bắn pháo.
Tiền Vạn Dương, Trần Diệu xấu hổ, da mặt của lão đại sao lại có thể dày như vậy? Không phải là anh mắng người ta trước nên người ta mới muốn ra tay với anh sao? Coi như là động thủ thật, anh cũng không thể tùy tiện lấy mạng người ta như vậy chứ!
Chẳng qua hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, một pháo này bắn ra, tuyệt đối sẽ chết rất nhiều người…