Khóe miệng Diệp Khánh Thy lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cô ta vô cùng dịu dàng, giữa hai đầu lông mày tràn ngập vẻ không nỡ: "Cậu đừng nói như thế, có thể... Có thể Linh Lan thật sự quá đáng, chị ấy lại là người thích tranh luận"
"Ha ha, thích tranh luận? Rõ ràng là bụng dạ hẹp hòi! Khánh Thy, bây giờ cậu còn nói chuyện giúp cô con gái nuôi kia"
Hoắc Ngạn Lâm nhướn mày, anh ta không biết hóa ra danh tiếng của Diệp Mộc Châu khá xấu, một khi đã như vậy vẫn nên nghe theo lời Khánh Thy, chuyển trường cho Mộc Châu càng sớm càng tốt.
Diệp Khánh Thy thở dài, nói với bạn học kia: "Nguyên Nhã là, tôi và chị tôi có chút hiểu lầm, cậu có thể cùng tôi đi tìm chị ấy không? Tôi cũng muốn với chị ấy vài câu, để tránh chị ấy một mình đi vào bế tắc... Anh Ngạn Lâm, anh cũng đi cùng được không? Em tin ba người chúng ta nhất định có thể khuyên bảo chị ấy"
"Mấy ngày nữa Star muốn đến Mộc Thành, tôi cũng muốn giới thiệu chị ấy với Star, dù sao Star cũng là bạn tốt của tôi... Mặc dù chị tôi cũng là nhà thiết kế, nhưng danh tiếng lại kém xa Star, chỉ là, tôi sợ chị ấy không nhận ý tốt của tôi."
Trần Nguyên Nhã hừ một tiếng: "Khánh Thy, cậu thật tốt bụng! Đồ vô dụng kia cũng chỉ biết thiết kế châu báu mà thôi, cậu giới thiệu Star với cô ta, không phải lãng phí rồi sao?"
Hoắc Ngạn Lâm cũng gật đầu.
Bây giờ thực sự Diệp Mộc Châu không đúng, so đo từng tí như vậy.
Vẫn là Khánh Thi thương chị, lúc nào cũng một lòng suy nghĩ cho Diệp Mộc Châu.
Về phần Star... không phải là người mà Diệp Mộc Châu có thể leo lên làm quen được.
Tầng nhà vi tính và tầng dạy học tách biệt với nhau, lúc Diệp Mộc Châu đến tầng bốn xử lý xong việc, xuống dưới lầu gần như không có ai.
Cô đang đi trên hành lang, nhìn thấy Diệp Khánh Thy kéo tay Hoắc Ngạn Lâm, đi về phía cô.
Diệp Mộc Châu nhíu mày, hai người này lúc nào cũng đi khắp nơi bày ra vẻ là vợ chồng sắp cưới ra trước mặt thế này, có phải bị bệnh không?
"Chị à, chúng ta có chút hiểu lầm, em có thể nói chuyện với chị được không."
Diệp Mộc Châu không thèm để ý đến, đang định rời đi, con người bỗng co rút mạnh lại.
Hành lang từ tầng bốn xuống tầng ba, nguyên một đống hỗn loạn, có một con dao găm lưỡi dao hướng thẳng lên, cắm thẳng trong đống đồ dưới đất, con dao được cố định rất chắc chắn, chỉ cần có người ngã xuống theo góc này, nhật định sẽ bị nó đâm vào người!
Trong trường sao lại có chuyện này? Nhỡ đâu lúc tan học sinh viên đùa giỡn trên hành lang, chẳng sẽ có án mạng sao?
Diệp Mộc Châu đang định tìm người đến xử lý, Diệp Khánh Thy đã bước đến, từng bước tiến lại gần, chắn đường đi của cô.
"Chị, em chỉ muốn nói chuyện với chị vài câu, chị không cần phải ghét bỏ em như thế... Nguyên Nhã và anh Hoắc
Ngạn Lâm sẽ không vào, em biết chị thích thiết kế, không lâu nữa nhà thiết kế nổi tiếng Star sẽ đến Mộc Thành, em."
Lời con chưa nói xong, đột nhiên Diệp Khánh Thy "bị trượt chân", kinh sợ trợn tròn mắt: "A.."
Sau đó vươn tay đẩy Diệp Mộc Châu!
Diệp Mộc Châu cười, phía sau cô chính là con dao găm, Diệp Khánh Thy chỉ cần đẩy nhẹ một cái, chắc chắn cô sẽ ngã về phía con dao đó.
Diệp Khánh Thy thấy vậy, lộ ra ý cười.