Cô ta thật sự không muốn kẻ để tiện này sống trên đời nữa, hôm nay không thể dùng cách "ngoài ý muốn" để giết Diệp Mộc Châu, thì cũng phải để cô biết được, đối đầu với mình, chỉ có một kết cục đó chính là chết!
Ánh mắt Diệp Mộc Châu lạnh lẽo.
Ngã từ trên cầu thang xuống, vốn dĩ rất khó giữ thăng bằng, cho dù không trúng con dao đó thì cô ngã như thế, có thể sẽ vỡ đầu.
Lúc đó ai cũng không nhìn thấy được, có sợi dây mảnh giữ chặt con dao kia, Diệp Mộc Châu mượn lực, nhẹ nhàng tránh được lưỡi dao nhọn.
Nhưng ở góc độ này, Diệp Khánh Thy nhìn xuống thì Diệp Mộc Châu đã ngã rồi, còn bị thương không nhẹ.
Cô ta thấy không sai sót lắm, mới nặn ra hai giọt nước mắt: "Chị, sao chị lại không cẩn thận như thế? Chị không sao chứ, em đỡ chị.."
Diệp Mộc Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo. Cô đứng dậy, bước từng bước lên lầu.
Ánh mắt Diệp Mộc Châu lóe lên một tia đáng tiếc, vậy mà không giết được kẻ tiện nhân này, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn rất dịu dàng: "Chị, chúng ta đến gặp bác sĩ.."
Chát! Một cái bạt tại vả vào mặt Diệp Khánh Thy!
Hành lang lập tức yên lặng.
Diệp Khánh Thy vô thức ôm mặt, nước mắt rơi xuống: "Chị, sao chị lại đánh em..."
"Diệp Khánh Thy, cô muốn giết người"
Con người của Diệp Khánh Thy khẽ rút lại: "Chị, chị đang nói gì thế, em, sao em có thể... Em thật sự không biết chị sẽ ngã, em không cố ý.." .
Nước hốc mắt ngấn lệ, vẻ tủi thân, khiến người khác vô cùng đau lòng.
Sau khi Hoắc Ngạn Lâm bước đến, Diệp Khánh Thy mới rơi nước mắt.
Diệp Mộc Châu nhìn sang hai người: "Rõ ràng biết bên dưới có dao, còn cố ý đẩy tôi một cái, cô nói cô không biết? Ừ, không biết cũng được!"
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa. "Không biết thì tát một cái nữa."
Diệp Khánh Thy lập tức ngã xuống đất, mặt đầy nước mắt: "Chị, chị thật sự hiểu lầm em rồi."
"Diệp Mộc Châu!" Hoắc Ngạn Lâm không thể nhìn nổi nữa, đứng chắn trước mặt Diệp Khánh Thy, tức giận quát lên: "Em ấy nói không phải em ấy cố ý, cô đánh em ấy hai cái chưa đủ à? Sao bụng dạ cô lại hẹp hòi như thế hả?"
Diệp Mộc Châu chậm rãi vỗ tay: "Hoắc Ngạn Lâm, đừng lấy IQ của anh ra để sỉ nhục tôi, ai để con dao dưới đó, kiểm
tra camera là rõ ngay, Diệp Khánh Thy có cố ý hay không camera cũng có thể nói rõ!"
"Đương nhiên rồi, cậu chủ Hoắc anh chắc là sẽ không đi kiểm tra camera, dù sao cho dù tôi có ngã xuống, bị con dao kia đâm vào người mất mạng, thì trong mắt anh Diệp Khánh Thy cũng không cố ý".
Ánh mắt Hoắc Ngạn Lâm lóe lên: "Khánh Thy rất lượng thiện, em ấy sẽ không làm như thế!".
Diệp Mộc Châu cười như không cười: "Vậy sao, cho dù cô ta có giết người thì cô ra cũng là người con gái tốt bụng. Sau khi tôi chết, tất cả mọi thứ của tôi và mẹ tôi đều trở thành của Diệp Khánh Thy".
Cô nói ra kế hoạch của hai người bọn họ: "Sau đó anh sẽ giải vây cho cô ta, cô ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, cuối cùng nhà họ Diệp sẽ công bố với bên ngoài rằng, tôi muốn đẩy Diệp Khánh Thy, lại thành tự hại mình, mất mạng".