Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

Giờ mới là chín giờ tối, thế nhưng trong phạm vi mấy trăm mét của Phương Viên không hề có lấy một ánh đèn.

Trừ siêu thị kia.

Ông chủ kia nơm nớp lo sợ đứng trước mặt chúng tôi, không dám ngẩng đầu lên giống như sợ nhìn thấy ma vậy.

Bước vào siêu thị, bên trong là một mớ hỗn độn.

Có thể nhận ra trước đây không chỉ có một mình ông chủ làm việc ở đây, trên đất còn rơi vãi rất nhiều xẻng và quốc.

“Tôi vốn gọi thêm mấy người cùng đào, nhưng không ngờ lại đào phải một cỗ quan tài. Kết quả, bọn họ sợ quá, vứt cả đồ nghề và bỏ chạy rồi”.

Ông chủ tỏ ra sợ hãi. Nếu không phải vì tiếc sản nghiệp này thì có lẽ ông ta cũng bỏ chạy từ lâu rồi.

Tôi bước tới trước cái hố, nhìn xuống.

Giống như ông Tôn nói, chiếc quan tài được chôn khá sâu, phải đào tới tận ba mét thì mới lộ ra được một chút.

Tuy nhiên, chiếc quan tài này được chôn có phần cổ quái.


Do thiếu ánh sáng, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy đường rãnh đen xì xì.

“Sư phụ, nếu đây là một cỗ quan tài thì bên trong là người như thế nào chứ? Có phải là quá nhỏ không?”

Ông Tôn nghe thấy tôi hỏi thì cũng thò đầu nhìn xuống cái hố.

“Ây da người anh em, cậu không thấy cỗ quan tài này không được chôn theo cách thông thường mà là chôn dựng đứng sao?”

Ông chủ từng là người đào hố nên đương nhiên biết chuyện gì xảy ra bèn vội vàng nhắc nhở tôi.

“Chôn dựng đứng sao?”

Tôi khẽ ngây người.

Thời cổ đại có nghi thức chôn chân chạm đất, đầu hướng lên trời, về mặt phong thủy thì được gọi là chuồn chuồn đậu mặt nước.

Cách chôn như vậy là do huyệt mộ nhỏ mà sâu, liên quan tới ổ huyệt, do dương khí trong âm khí nên mới phải chôn dựng đứng mới có tác dụng điểm huyệt dẫn mạch.

Tôi cảm thấy mơ hồ. Quan tài mà nhà họ Uy chôn, mục đích là để trấn áp bách quỷ, nếu như chôn theo cách chuồn chuồn đậu mặt nước thì chỉ càng khiến long khí ở đây mạnh hơn.

Cực dương và cực âm hội tụ cùng một chỗ thì giống như nước lửa gặp nhau, chắc chắn sẽ gây ra đại loạn.

Dù nhà họ Uy có bản lĩnh tới mức nào thì cũng làm càn quá? Ông Tôn im lặng nãy giờ không hề lên tiếng. Ông ấy nhìn cỗ quan tài, chau chặt mày.

“Đi, xuống dưới đào tiếp”.

Ông ấy không giải thích nhiều, chỉ nhảy xuống trước. Tôi thấy ông ấy nhảy xuống thì cũng chộp lấy một cái xẻng và nhảy xuống theo.

Thấy cả hai chúng tôi cùng nhảy xuống hố thì ông chủ kia bỗng hoảng hốt.

“Hai, hai vị đại sư, tôi, tôi cũng phải nhảy xuống à?”

Trước đó hàng trăm thi thể được phát hiện khiến cho cả vùng đất này đã bị bao trùm trong nỗi sợ hãi. Giờ ông ta lại đào được một cỗ quan tài ngay trong siêu thị của mình, đương nhiên là thần kinh của ông ấy sắp tới bờ vực của sự sụp đổ rồi.

Lúc này ông Tôn đã vùi đầu đào đất. Ông ấy cứ vùi đầu như vậy mà nói với ông chủ kia.

“Nếu ông không sợ thì nhân lúc này mau về nhà, trên đường đi có ai gọi ông thì tuyệt đối không được quay đầu lại. Tới trước cửa nhà, khấu đầu vào tường ba cái, giậm chân ba phát, hút hết một điếu thuốc rồi vào trong, còn ở đây, giao cho chúng tôi là được”.

Ông chủ nghe thấy vậy vội vàng cảm ơn vài tiếng sau đó rụt cổ, rời đi như bỏ chạy.

Mặc dù đi đường đêm rất đáng sợ, nhưng mà canh giữ một cỗ quan tài còn đáng sợ hơn.

Hơn nữa, ai mà biết được bên trong quan tài là cảnh tượng gì…Đừng nói là ông chủ này sợ mà ngay đến cả tôi đứng dưới hố canh chừng một cỗ quan tài đen xì xì thì cũng cảm thấy tê dại hai chân.

“Sư phụ, sư phụ nói xem trong quan tài này có thứ gì?”

Tôi vừa ra sức đào đất vừa trò chuyện với ông Tôn với mong muốn có thể làm dịu đi nỗi sợ hãi.

Nhưng ông Tôn chỉ mặc kệ tôi, và ném cho tôi duy nhất hai từ: “Làm đi”.

Cũng không biết đã đào bao lâu, cho tới khi lưng tôi ướt sũng mồ hôi, cánh tay mỏi nhừ như đi mượn thì toàn bộ chiếc quan tài mới được lộ ra.

Khi tôi nhìn rõ hoa văn trên chiếc quan tài thì đã không khỏi nín thở.

Trước đó tôi đã nói, chiếc quan tài được dựng đứng là vì điểm huyệt dẫn mạch. Nếu như điểm vào long huyệt thì không chỉ khiến linh khí của huyệt vị dồi dào mà còn khiến toàn bộ long mạch trỗi dậy.

Đây là cách để gia trì linh khín.

Nhưng điều kiện tiên quyết là người bị chôn phải có đầu hướng lên trời, và chân chạm xuống đất.

Thế nhưng cỗ quan tài trước mắt chúng tôi vừa hay đặt ngược lại.

Chân ngược lên trời còn đầu chúc xuống đất. Như vậy thì kết quả sẽ ngược lại. Không những không thể gia trì linh khí mà ngược lại còn bị ô uế, làm yếu đi linh khí của long mạch.

Tôi bỗng cảm thấy tê dại đầu óc.

Nhà họ Uy chôn quan tài âm này hóa ra không phải để khiến phong thủy vượng lên mà là muốn hủy hoại nó.

“Quả nhiên không sai, là quan tài dựng ngược. Nhà họ Uy đúng là dám làm càn”.

Sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Sư phụ, vậy giờ phải làm sao?”

Nhìn chiếc quan tài dựng ngược tôi bỗng cảm thấy sợ hãi. Không biết tại sao mà tôi bỗng nảy sinh cảm giác bài trừ cực mạnh đối với thứ bên trong quan tài.

“Mở quan tài ra!”

Ông Tôn không muốn chậm trễ thêm nữa. Ông ấy nhanh chóng lấy từ trong tay nải ra một sợi dây thừng màu vàng, vòng quanh quan tài, vừa vặn quấn lấy hai vòng.

Mục đích làm vậy của ông ấy đương nhiên là để phòng ngừa khi chúng tôi mở quan tài thì thi thể dựng đứng bên trong sẽ đổ ra ngoài và đập lên người chúng tôi.

Làm xong, ông ấy bèn đẩy quan tài.

Lúc này, tôi bỗng nhớ ra còn một chuyện quan trọng chưa làm.

“Sư phụ, có cần bật đèn trước không?”

Mở quan tài, bật đèn, nhất là đối với quan tài âm như thế này thì càng cần phải có đèn để nhắc nhở mới phải.

“Không cần, bật đèn thì không mở nổi quan tài này đâu”.

Lời nói của ông Tôn càng khiến tôi nổi da gà.

Lời nói của ông ấy đã quá rõ ràng, chắc chắn bên trong là một hung thi, vì vậy có bật đèn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tôi thầm nhủ thật may mắn, may mà lúc chiều khi ông Tôn ngủ, tôi đã chạy tới Vọng Tiên Các nói với sư đệ của ông ấy là cần vài cái móng lừa đen. Nếu bên trong thật sự là một hung thi thì ít nhiều chúng tôi vẫn có thể ứng phó được.

Do là quan tài dựng đứng, lại được chôn ngược nên phải đẩy nắp quan tài từ dưới lên trên mới được.

Như vậy thật ngược thế, khiến ông Tôn và tôi mệt chết đi được.

Nắp quan tài không hề nhẹ, nhất là cỗ quan tài này đã được chôn dưới dất khá lâu, hấp thụ khí ẩm nên càng nặng hơn.

Tôi lấy hết sức, mặt đỏ bặm như sắp nổ tung mới có thể khiến cái nắp quan tài nhúc nhích được đôi chút.

Hai người gồng hết sức, cả cơ thể dán chặt vào nắp quan tài, từ từ mới đẩy được cái nắp ra, để lộ một khe nhỏ.

Khi khe hở càng lúc càng to lên thì cảnh tượng bên trong chiếc quan tài cũng lộ ra dưới ánh đèn pin của chúng tôi càng lúc càng rõ hơn.

Mập mờ ở bên trong, đúng là một thi thể dựng ngược! Hơn nữa, thi thể này giống như của một người già, tôi mơ hồ nhìn thấy cả sợi tóc trắng.

“Đừng, đừng nhìn vào trong. Đẩy, đẩy nắp ra trước đã.


Ông Tôn thấy tôi cứ liếc nhìn vào trong, sợ tôi phân tâm nên vội vàng lên tiếng nhắc nhở tôi.


Thế nhưng tính tò mò đôi khi là bản năng thúc giục con nhà người ta tạo ra những phản ứng như thế.


Khi nắp quan tài được mở tới ngực của tôi thì đã có thể nhìn thấy diện mạo của thi thể nằm bên trong.


Thế là với tính tò mò thúc giục, tôi không nhịn được nữa mà quay đầu nhìn vào trong quan tài…

Advertisement
';
Advertisement