Ánh sáng trắng loá từ đèn pin chiếu vào, phủ lên gương mặt của thi thể bên trong một lớp ánh sáng màu trắng xanh.
Tựa như chỉ vừa mới chết không lâu, thi thể bên trong tuy đã cũ, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu thối rữa, cũng chẳng hề có vết bầm tím nào.
Tôi liếc sơ qua một cái, sau đó mới nhìn kỹ hơn gương mặt của thi thể ấy.
Sao lại là… ông nội tôi?! Như bị sét đánh ngang qua, tôi nhìn xong thì hoảng loạn đến mức kiệt sức ngay lập tức.
Lúc này ông Tôn đang chật vật với tấm ván quan tài. Thấy phía tôi đột ngột buông lỏng, ông ấy vội hét to.
“Trương Ly! Nhắm mắt lại, nếu không hai chúng ta sẽ bị ván quan tài đè chết đấy!”
Ông Tôn vừa hét lên, tấm ván quan tài mà hai tay tôi đang kéo ở trước ngực bỗng như một ngọn núi khổng lồ đè mạnh lên ngực tôi.
Suýt nữa tôi đã hộc máu, thậm chí còn không thở được.
Nhìn sang ông Tôn, tôi thấy đối phương cũng gặp tình trạng như mình.
Tôi nói thầm, không ổn rồi. Tôi biết mình lại làm hỏng chuyện.
Nhưng tấm ván quan tài đang đè lên người, dù có muốn buông tay ra cũng không được. Trừ phi hai chúng tôi hợp sức mở nó ra, nếu không sẽ bị ván quan tài đè chết.
Nhưng đã buông lỏng tay rồi, muốn vận sức lại là điều không hề dễ dàng.
Tôi ép bản thân mình không được nghĩ về thi thể trong quan tài nữa. Nghiến chặt răng, tôi cố gắng đẩy tấm ván quan tài lên.
Thế nhưng càng dùng sức, tôi càng cảm thấy có một lực phản tác dụng đang chống lại mình.
Cảm giác đau buốt bắt đầu lan ra từ lồng ngực. Phổi của tôi như bị một bàn tay bóp chặt, một chút không khí cũng không hít vào được.
Khi con người mất đi khả năng hít thở thì sẽ mất cả thể lực và ý thức.
Điều kinh khủng nhất chính là dường như có vật gì đấy đang chầm chậm dán lên lưng tôi. Nó rất lạnh, nằm trên người tôi, còn không ngừng thổi gió tà vào cổ tôi.
Nếu bây giờ ngoái đầu lại, chắc chắn tôi sẽ trông thấy một gương mặt quỷ trắng bệch đang cười hì hì giục tôi “lên đường”... Vì luồng gió tà này, ý thức của tôi lại càng mơ hồ hơn. Tôi hoàn toàn dựa vào ý chí tồn tại của mình để chống đỡ, không để ván quan tài đè xuống.
Chính vào lúc tôi và ông Tôn sắp chết thảm dưới tấm ván quan tài này, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền đến từ phía trên.
“Cậu nhóc, tôi nghĩ lại rồi, vẫn nên quay về giúp cậu vậy. Dù sao hai người cũng từng giúp đỡ tôi. Một mình tôi chạy quả thực không được nghĩa khí lắm”.
Thì ra là ông chủ kia quay lại! Tôi khấp khởi hẳn lên, quả nhiên ông trời vẫn còn thương tôi! Nhưng lúc này tôi và ông Tôn đều đã bị đè đến mức không thở được, hoàn toàn không nói được câu nào. Tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn ông chủ, trong lòng thì sốt ruột vô cùng.
May mà ông chủ cũng là người nhanh trí. Thấy hai chúng tôi ở trong hố và nghển cổ nhìn trân trân về phía mình, ông ta lập tức cảm thấy có điều không ổn, bèn vội vàng nhảy xuống hố.
Vừa nhảy vào hố, ông chủ đã giật mình trước điệu bộ trợn mắt của hai chúng tôi.
Mới đầu ông ta còn nghĩ hai chúng tôi trúng tà. Sau khi trông thấy tấm ván quan tài, ông chủ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã tiến lại giúp một tay.
Kể cũng kỳ lạ, vừa rồi tấm ván quan tài ấy như thể nặng cả nghìn cân. Vậy mà trong khoảnh khắc ông chủ đưa tay nhấc lên, nó đột nhiên trở nên nhẹ bẫng.
“Tấm ván quan tài không nặng mà. Sao lại đè hai người đến mức này?”
Ông chủ trưng ra vẻ khó hiểu.
Có khi trong lòng ông ta còn nghĩ hai chúng tôi sợ sệt quá nên mới như thế.
Có được sự giúp đỡ của ông chủ, tấm ván quan tài đã được dỡ xuống rất nhanh
Quan tài vừa được mở ra, ông Tôn lập tức tát tôi một cái.
“Thằng ranh này! Cậu đến đây để giúp hay gϊếŧ tôi đấy hả? Dù gì cậu cũng là người từng học về âm dương. Chẳng lẽ cậu không biết điều cấm kỵ khi mở quan tài là gì ư?”
Vừa rồi, ông Tôn bị doạ sợ mất mật nên lập tức mắng tôi xối xả.
Nhưng ban nãy nhìn thấy thi thể trong quan tài, tôi như thể bị gọi hồn đi vậy, ý thức cứ lơ lơ lửng lửng. Bây giờ bị ông Tôn mắng chửi như vậy, tôi mới bình tĩnh trở lại.
Người ta hay nói, ma sợ kẻ ác.
“Ma”, chẳng qua cũng chỉ là hồn thể của con người sau khi chết đi. Thứ mà con người sợ, tất nhiên ma cũng sợ.
Người bình thường khi gặp phải thứ bẩn thỉu, chỉ cần chống nạnh mắng mỏ vài câu cũng sẽ có hiệu quả đuổi ma.
Tôi vừa bị thi thể ấy làm cho sợ mất hồn nên mới thất thần như vậy. Bỗng nhiên bị ông Tôn mắng như thế, hồn thể trở về, tôi cũng tỉnh táo trở lại.
“Sư phụ… Thi thể trong quan tài này, là ông nội tôi”.
Tôi tự biết mình đuối lý. Nhưng sau khi hoàn hồn và nhìn lại, tôi mới nhận ra mình không hề hoa mắt, đúng là ông nội tôi đang ở trong quan tài!
Ông Tôn không biết người trong quan tài là ai nên mới nổi giận trước việc thất thần của tôi. Nhưng sau khi nghe tôi nói xong, ông ấy đã phần nào hiểu được.
Ông ấy nhìn tôi đầy hoài nghi, đoạn lại nhìn về phía ông nội, như thể đang đánh giá xem cả hai có vẻ ngoài giống nhau không.
“Không nhận nhầm đấy chứ? Cậu chắc chắn đây là ông nội cậu? Chẳng phải ông nội cậu đã qua đời nhiều năm rồi à?”
Tôi đờ đẫn gật đầu.
Bây giờ tôi còn thấy lúng túng hơn bất kỳ ai.
Năm ấy tôi tận mắt chứng kiến ông nội được chôn cất rồi cơ mà. Vì sao thi thể của ông nội lại xuất hiện ở đây?! Lúc này thi thể của ông nội tôi bị dựng lộn ngược trong quan tài, trông khá dữ tợn và đáng sợ.
“Bây giờ không thể nghĩ ngợi nhiều nữa. Trương Ly, nhấc thi thể lên với tôi”.
Ông Tôn cũng nhận ra chuyện này có gì đấy không ổn. Nhưng đã mở quan tài rồi, chúng tôi không thể cứ để như vậy mãi.
Tôi hiểu ý ông Tôn. Trước đây ông ấy từng nói với tôi, hàng trăm thi thể tế tự, hồn phách bị phong ấn trong quan tài âm.
Nay quan tài âm được mở ra, bên trong lại chỉ có thi thể của ông nội tôi. Đã nhiều năm trôi qua, thế mà thi thể lại không hề thối rữa. Như vậy chứng tỏ, bên trong thi thể chứa đầy khí chí âm chí sát nên xáƈ ŧɦịŧ mới trở nên xơ cứng.
Cũng có nghĩa là, hài cốt của ông nội tôi đã trở thành vật có thể chứa hàng trăm oan hồn! Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng kèn kẹt.
Hoá ra nhà họ Uy không chỉ bắt hồn của ông nội tôi, mà còn không buông tha cho hài cốt của ông nội!
Vào giây phút này, tôi đang cảm thấy vô cùng phẫn uất và tự trách mình. Chỉ trách bản thân năng lực có hạn, ngay cả hồn thể của ông nội mà tôi cũng không cứu được.
Ông Tôn móc chiếc chuông gọi hồn từ ngực áo ra, đoạn lấy thêm một lá bùa, sau cùng là niệm chú, dán lá bùa lên thi thể của ông nội tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thuật dẫn thi thể.
Rõ ràng ông nội tôi đang đứng lộn ngược trong quan tài, vậy mà lá bùa ấy lại dính chặt lên gương mặt ông nội, không hề rủ xuống vì trọng lực.
“Dậy!”
Ông Tôn rung chuông, đồng thời lạnh lùng quát lên.
Nhưng thi thể trong quan tài không hề động đậy.
Ông chủ siêu thị co người nấp ngay sau lưng tôi. Trông thấy cảnh tượng này, ông ta bèn thầm thì với tôi.
“Này cậu, có phải chiếc chuông ấy hỏng rồi không? Đại sư lắc mà chuông không phát ra tiếng, nên thi thể mới không có phản ứng?”
Chuông gọi hồn không có quả lắc, tất nhiên là không phát ra tiếng. Dẫn thi thể đi không phải nhờ vào tiếng chuông, mà là nhờ một loại niệm lực hình thành giữa lá bùa và chuông.
Tôi căng thẳng nhìn theo nhất cử nhất động của ông Tôn một cách chăm chú. Đột nhiên, ông chủ ghé vào tai thì thầm khiến tôi giật nảy mình.
“Muốn sống thì đừng ăn nói lung tung”.
Tôi vô thức ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng nhắc nhở ông ta.
Nhưng ngay trong lần ngoái đầu này, cảnh tượng trước mặt đã khiến cả người tôi sởn tóc gáy.
Nhờ ánh sáng của đèn pin, tôi nhìn thấy một đôi tay trắng bệch thò ra từ trong bùn đất ngay phía sau ông chủ! Đôi bàn tay ấy tựa như có mắt, nhắm chuẩn xác vào sau cổ của ông chủ và tóm lấy...