- Haha... La Thiên Minh, tôi thấy anh đúng là phát điên rồi. đến lúc này anh còn nói giúp cho đệ tử của anh... Đúng là đầu óc ngu muội... Tình hình của anh, tôi nghĩ... hờ hờ... Tôi thật sự nghi ngờ giờ anh còn có thể nhiệm cái chức thành viên Hội đồng viện không nữa!

Trong mắt Chu Thế Dương lộ ra tia âm hiểm, độc ác nói.

Nghe thấy vậy, mặc dù trước nay La lão y sư La Thiên Minh sống rất khiêm tốn nhưng lúc này cuối cùng cũng nổi giận. Ông đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Chu Thế Dương nói:

- Anh... Chu Thế Dương, anh...

- Tôi... tôi cái gì? Chẳng lẽ không đúng sao? Giờ rõ ràng anh đã công tư không phân minh, chẳng lẽ tôi thân là Thiên y sư mà không thể chất vấn sự hành vi lời nói của anh sao?

Lúc này Chu Thế Dương nở nụ cười nhạt, lạnh giọng nói:

- Giờ Giang Nguyên đã bỏ trốn, anh còn cố ý bao che, như vậy không phải công tư không phân minh sao?

- Anh... anh...

La lão y sư La Thiên Minh nghe tới đây thì sắc mặt tái xanh. Nếu không phải thực lực nội khí của mình quá yếu, lúc này có lẽ ông đã nhảy lên quyết đấu với Chu Thế Dương rồi.

- Sao? Không có gì để nói nữa à?

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng của La lão y sư La Thiên Minh đắc ý lạnh giọng cười lên.

Từ Khải Liễu ngồi bên không nhìn tiếp được nữa, đang định lên tiếng thì lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người phụ trách Ban giám sát bước nhanh vào, đưa một văn kiện đến trước mặt Lưu Mộc Dương, nói:

- Trưởng ban, Birmingham cấp báo!

Nghe thấy câu này, tất cả thành viên Hội đồng viện vội vàng quay sang, nhìn về phía văn kiện trên tay Lưu Mộc Dương. Nếu là cấp báo, vậy rất có thể là tin tức liên quan đến tiến triển mới nhất bên Birmingham.

Lúc này không chỉ La lão y sư La Thiên Minh đưa mắt sang, ngay cả Chu Thế Dương cũng nhìn chằm chằm văn kiện kia, tất cả mọi người đều rất rõ ý nghĩa của văn kiện này.

Lưu Mộc Dương dĩ nhiên không dám chậm trễ, vội vàng mở văn kiện ra, cẩn thận đọc. Có điều vừa mới nhìn qua một chút thì sắc mặt ông liền biến đổi, mặt đầy cổ quái ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, sau đó đem văn kiện đưa cho Từ Khải Liễu ở bên.

Sau khi Từ Khải Liễu nhận lấy, đọc qua thì sắc mặt cũng là hơi đổi. Bà và Lưu Mộc Dương nhìn nhau một cái, rõ ràng trong mắt đều lóe lên tia ngưng trọng.

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng của hai người thì không đợi được nữa. Lão tin văn kiện cấp báo này có thể chứng minh gì đó. Lão lập tức trầm giọng hỏi:

- Viện trưởng, tình hình Birmingham như thế nào?

Từ Khải Liễu chần chừ một chút, cuối cùng nhìn Lưu Mộc Dương một cái, lúc này mới chậm rãi nói:

- Văn phòng thường trú Birmingham cấp báo, nói... Căn cứ theo điều tra, hiện tại Huyết tộc gần như dốc toàn bộ lực lượng, giám sát chặt Birmingham, hình như là để vây bắt Giang Nguyên!

- A...

Nghe thấy lời này, trong phòng liên vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Còn La lão y sư La Thiên Minh chỉ sửng sốt một chút liền vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn hỏi:

- Viện trưởng... Vậy giờ Giang Nguyên...

- Người của văn phòng đại diện giờ đang ở văn phòng, bên ngoài văn phòng có một nhóm Huyết tộc giám sát cho nên không có tin tức Giang Nguyên. Hơn nữa Giang Nguyên cũng không liên lạc với Văn phòng thường trú Birmingham. Có điều theo tình báo, đến giờ Huyết tộc vẫn còn đang lùng bắt!

Trên mặt Từ Khải Liễu tràn đầy nghi hoặc, tình huống bây giờ cũng khiến bà phải nghi hoặc.

- Tôi biết mà, tôi biết Giang Nguyên không phản bội mà...

La lão y sư La Thiên Minh nghe thấy Giang Nguyên vẫn chưa rơi vào tay Huyết tộc, cuối cùng ông cũng an tâm một chút, vui mừng lẩm bẩm.

Mọi người cũng bàn luận sôi nổi, ban nãy, mọi người cũng còn cho là Giang Nguyên phản bội trốn theo Huyết tộc, nhưng giờ bỗng nhiên tình hình hoàn toàn thay đổi, Huyết tộc đang vây bắt Giang Nguyên. Như vậy Giang Nguyên có lẽ không phản bội.

Mọi người vừa bàn luận vừa không kìm được nhìn về phía Chu Thế Dương. Ban nãy Chu Thế Dương còn lấy đủ các lý luận khẳng định sự thật Giang Nguyên phản bội, nhưng bây giờ tình thế đột nhiên đảo lộn, không biết bây giờ vị này có suy nghĩ gì. Hơn nữa mọi người lúc này đều vô cùng vui mừng. Tuy họ thấy những gì Chu Thế Dương nói có lý, nhưng vì ngại mặt mũi La lão y sư La Thiên Minh nên không hề lên tiếng, nếu không bây giờ mất mặt to rồi.

Advertisement
';
Advertisement