Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Cách đó mấy trăm cây số, trong một trang viên cổ xưa nhưng tráng lệ, Bá tước Eva cau mày ngửa đầu uống một ly máu đỏ thẫm, sau đó đặt lên cái mâm của người hầu.

- Tình huống bên phía vịnh Brucen như thế nào rồi?

- Tiểu thư, vừa rồi Nghị trưởng đã hạ lệnh rút hải quân hoàng gia và cảnh vệ bờ biển, quay lại điều phái mười chiến hạm và hai tàu ngầm của quốc hội đi lục soát.

Người hầu cung kính báo cáo.

- Nói cách khác là vẫn chưa bắt được người?

Ánh mắt của Eva lóe lên sự kinh ngạc và thất vọng, sau đó chậm rãi nói:

- Biết rồi, anh lui xuống đi.

- Vâng, tiểu thư.

Người hầu cung kính lui xuống.

Khi người hầu lui ra, lông mi thon dài của Eva run run một chút, lạnh giọng nói:

- Tại sao người này lại lợi hại như vậy? Nghị trưởng xuất động mà cũng không bắt được hắn.

Dứt lời, ánh mắt xanh thẳm của Eva lại hiện lên chút mê ly, đầu lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng liếm môi một cái, giống như đang hoài niệm cái gì.

Rất nhanh, Eva nhẹ nhàng thở dài, sau đó vẫy tay, một người hầu từ trong bóng tối bước ra.

- Chuẩn bị thêm cho ta một ly máu.

Nghe xong, ánh mắt người hầu lóe lên sự kinh ngạc. Trước kia tiểu thư không thích uống máu. Chỉ vì duy trì cơ thể, hai ba ngày mới uống máu một lần, tại sao hôm nay lại uống liền hai ly?

Nhưng người hầu vẫn đi lấy máu.

Tại một vườn hoa phía sau trang viên, có mấy cô gái đang phơi nắng, hoặc đọc sách, hoặc đùa giỡn trên bãi cỏ.

Thấy người hầu đi tới, mấy cô gái đều dừng hoạt động, mỉm cười hỏi:

- Tiên sinh Roger, có chuyện gì không?

- Tiểu thư nói cần một ly máu.

Người hầu khiêm tốn hành lễ.

- Sao? Tiểu thư không phải không thích sao? Sao bây giờ lại thích?

Mấy vị thiếu nữ mừng rỡ nhìn nhau.

Người hầu khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Được.

Mấy cô gái gật đầu, sau đó có một cô bước ra:

- Lần này đến phiên ta, Roger tiên sinh.

- Được, đi theo tôi.

Người hầu bưng ly máu mới ấy, cung kính đặt lên trên mâm, đưa đến trước mặt Eva:

- Tiểu thư, mời dùng.

Nhìn ly thủy tinh chứa máu đỏ tươi, mắt Eva sáng lên, sau đó đưa tay bưng lên nhấp một ngụm.

Sau khi uống một ngụm, Eva mấp máy môi rồi lại thở dài, đặt cái ly lên lại trên khay, nhẹ nhàng phất tay.

- Tiểu thư?

Người hầu nghi ngờ hỏi.

- Không cần đâu, bưng xuống đi.

Eva lắc đầu một cái.

- Vâng.

Mang theo sự nghi hoặc, người hầu lại dè dặt bưng xuống.

Eva chống cằm, lông mi chớp động hai cái, sau đó thở dài, lẩm bẩm:

- Giang Nguyên đáng chết, đều tại anh. Bây giờ tôi không cách nào uống những thứ máu khác. Trước kia thì còn được, bây giờ đã không còn được nữa. Haiz!

Khu rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng không biết đang phát ra tiếng kêu to.

Advertisement
';
Advertisement