Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Nghe người phụ trách nhắc đến, lúc này Giang Nguyên mới cảm thấy cả người mệt mỏi. Từ lúc đến Anh tận bây giờ, hắn chưa từng được nghỉ ngơi. Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hoàn cảnh chung quanh, vắt kiệt tâm tư để chạy trốn. Sau khi đến Châu Phi, cũng không được nghỉ ngơi thật tốt, gặp phải chuyện như thế này, quả thật là rất mệt.

Lập tức gật đầu nói:

- Vậy tôi nghỉ ngơi một chút, mọi người cố gắng nhiều hơn chút nhé.

- Vâng, Trưởng phòng Giang, cậu cứ yên tâm. Nơi này đã có chúng tôi.

Nghe vị phụ trách nói, Giang Nguyên ngược lại yên tâm hơn. Có bọn họ ở đây chủ trì đại cục, tạm thời sẽ không có vấn đề gì xuất hiện.

Giang Nguyên chui vào bên trong lều vải có Tế Thế Đỉnh, dựa lưng vào Tế Thế Đỉnh mà ngủ. Mấy ngày nay có thể nói là mệt ngất ngư, không nghỉ ngơi thì đúng là không được.

Giang Nguyên mơ màng ngủ không biết qua bao lâu thì bị người ta đánh thức.

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là nhân viên gìn giữ hòa bình đến?

Giang Nguyên cau mày ngồi dậy nhìn người đến gọi mình, hỏi.

Sắc mặt Lý Minh cổ quái nhìn Giang Nguyên, nói:

- Không, là người của bộ lạc phù thủy đến.

- Bộ lạc phù thủy?

Giang Nguyên cau mày, nghĩ đến đây là nhân vật nào, trong lòng liền giật mình, nghi ngờ hỏi:

- Bọn họ đến đây làm chi? Tuy nói nơi này là địa bàn của bọn họ, nhưng chúng ta cũng không phải đến cướp chén cơm của bọn họ. Hơn nữa, trước giờ bọn họ không phải rất ít khi xen vào chuyện của người khác sao? Bọn họ đến đây làm gì? Chúng ta là đang cứu người mà.

Lý Minh cười khổ lắc đầu:

- Không biết, nhưng nhìn biểu hiện thì là có chút mất hứng. Dù sao, tuy nói Hoa Hạ chúng ta cũng có giao thiệp với Châu Phi đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Y Viện chúng ta đến Châu Phi, hơn nữa trận thế còn không nhỏ. Bọn họ khẩn trương cũng chẳng có gì lạ.

Giang Nguyên thở ra một hơi, nói:

- Vậy anh đi giải thích một chút cho bọn họ đi.

- Trưởng phòng Giang, đám gia hỏa kia muốn người phụ trách của chúng ta nói chuyện với bọn họ.

Lý Minh bất đắc dĩ, nói:

- Người phụ trách cao nhất ở đây là cậu. Dù thế nào thì cũng phải là cậu ra mặt. Luận thế nào, bộ lạc phù thủy cũng cùng cấp bậc với viện chúng ta. Nếu cậu không đi, gây ra chuyện không hay, chúng ta cũng không tiện giao phó.

- Đơn vị cùng cấp bậc?

Giang Nguyên thở dài, sau đó đứng lên, nói:

- Được, vậy để tôi đi một chuyến.

Đưa tay xoa mặt, tiêu trừ chút buồn ngủ còn sót lại, cầm chai nước Lý Minh đưa đến để súc miệng xong, Giang Nguyên nói tiếp:

- Bên kia cử ai đến vậy?

- Không biết, nhưng người dẫn đầu tự xưng là Đại pháp sư bộ lạc phù thủy.

- Đại pháp sư?

Giang Nguyên cau mày., Hắn hiểu biết về bộ lạc phù thủy không nhiều. Nhưng khi vừa mới bước vào Thiên Y Viện, trong quá trình học y căn bản, hắn cũng biết được sự tồn tại của bộ lạc phù thủy. Đại pháp sư của bộ lạc phù thủy chính là thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện. Tuy bộ lạc phù thủy tổng cộng chỉ có hai ba chục người, nhưng địa vị lại tương đối cao ở Châu phi.

Lúc này, nghe nói có Đại pháp sư của đối phương ra mặt, Giang Nguyên không đau đầu mới là lạ.

Thoáng lên tinh thần một chút, Giang Nguyên mới cùng với Lý Minh ra ngoài lều vải.

Sau khi bước ra ngoài lều vải, liền nhìn thấy hai vị tiên sinh ngoại viện đang cùng với một số thuộc hạ giằng co với những người có hình dạng cổ quái.

Advertisement
';
Advertisement