Giang Nguyên chậm rãi bước đến, rất nhanh khiến đối phương chú ý.

Khi Giang Nguyên đến, hai vị tiên sinh ngoại viện hơi khom người, sau đó lui sang một bên.

Đám người vẽ hoa văn cổ quái khắp cơ thể, trên đầu đội lông chim, cổ đeo một vòng răng thú ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên.

Lão giả trên đầu có cắm mấy cọng lông chim đặc biệt nhìn chằm chằm Giang Nguyên, sau đó nói thứ ngôn ngữ gì đó mà hắn nghe không hiểu.

Bên cạnh có một người thanh niên khoảng chừng hai ba chục tuổi nói một tràng tiếng Anh lưu loát, ý là:

- Đại pháp sư chúng tôi hỏi, đây chính là người phụ trách cao nhất của Thiên Y Viện các người?

- Đúng. Vị này là Trưởng phòng Giang, thành viên dự thính hội Viện ủy Thiên Y Viện chúng tôi. Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện.

Lý Minh sợ đối phương không hiểu thành viên dự thính hội Viện ủy là gì, lập tức đem vị trí của Giang Nguyên ở Thiên Y Viện nói ra.

Xếp hạng thứ mười lăm ở Thiên Y Viện, tính thế nào cũng không thấp hơn so với Đại pháp sư. Dù sao bộ lạc phù thủy của các người cũng chỉ có hai ba chục người, nói xếp hạng ba mươi mấy cũng có thể. Hơn nữa, trước mặt dế nhũi Châu Phi, Hoa Hạ chính là thổ hào, lại càng coi trọng mặt mũi hơn, không để yếu đi khí thế trước đối phương. Nếu không, đám lão gia hỏa này vểnh đuôi lên, đến lúc đó nói chuyện cũng không thể nói chuyện, đánh cũng không thể đánh, phiền phức sẽ rất lớn.

Quả nhiên, người thanh niên kia nghe Lý Minh nói xong, ánh mắt lóe lên sự kinh nghi, sự không vui vốn có trong mắt liền biến mất, sau đó tiến lên nói nhỏ mấy câu bên tai Đại pháp sư.

Đại pháp sư nghe xong, đánh giá Giang Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

- Được, đại pháp sư chúng tôi nói, Trưởng phòng Giang có tư cách đối thoại với chúng tôi.

Người thanh niên kia không còn vẻ cao ngạo và khinh thường như vừa rồi, nhìn Giang Nguyên, nói:

- Đại pháp sư bảo tôi hỏi các người, Thiên Y Viện các người gần trăm năm không giao thiệp với các khu vực khác, vì sao lần này lại không thông báo đã tiến vào, hơn nữa còn vào rất nhiều người. Chẳng lẽ coi bộ lạc phù thủy chúng tôi là vô hình sao?

Lý Minh biết mặc dù tiếng Anh của Giang Nguyên không tệ lắm, nhưng đối phương đã có phiên dịch, bên mình cũng không thể yếu đi khí thế, lập tức tiến đến bên tai Giang Nguyên, đem những lời này dịch thành tiếng Hoa.

Mặc dù cảm thấy không kiên nhẫn với thủ tục rườm rà như thế này, nhưng hai bên là người có thân phận, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn đại diện cho Thiên Y Viện tiến hành đối thoại với người cùng cấp bậc, vạn nhất để mất thân phận, mặt mũi của Thiên Y Viện cũng mất luôn, lập tức gật đầu, nói lại mấy câu.

Chờ Lý Minh phiên dịch lại bên kia xong, Giang Nguyên chú ý đến vị pháp sư của bộ lạc phù thủy phía đối diện.

Giang Nguyên cũng không quá mức chú ý đến những ghi chép về bộ lạc phù thủy ở Thiên Y Viện. Dù sao, bộ lạc phù thủy nổi tiếng không uy hiếp ai. Bởi vì cũng chẳng có ai đánh chủ ý lên Châu Phi. Vùng đất này quá nghèo, ngoại trừ mấy con sư tử ra thì cũng chẳng có gì đáng cho người ta phải chú ý.

Mà phù thủy ở đây, người nào cũng chỉ xưng vương xưng bá ở địa bàn của mình. Đa số rụt đầu trốn trong một bộ lạc nào đó. Trong lịch sử không có ghi chép nào ghi lại bộ lạc phù thủy bước ra khỏi Châu Phi. Bởi vì bọn họ cho rằng sức mạnh của mình là đến từ tổ thần địa phương. Nếu rời đi, bọn họ sẽ mất đi sức mạnh. Cho nên, chỉ cần không ai cổ động làm bậy thì cũng chẳng có ai động đến bọn họ.

Nhưng Pháp sư cũng không phải là người chỉ biết hù dọa người khác. Phù thủy của bọn họ là có thật, am hiểu nhất chính là Tổ linh phụ thể, có thể kêu gọi các loại năng lượng kỳ dị cổ quái phụ thể vào tinh thần, cơ thể của bản thân hoặc của người khác, từ đó có được năng lượng cường đại. Phù thủy càng mạnh thì năng lực kêu gọi lại càng mạnh.

Dĩ nhiên, ngoại trừ Tổ linh phụ thể, phù thủy hỗn tạp có thể gom thành một đống lớn, cho nên mới không nổi tiếng mà thôi.

Lần này đột nhiên xuất hiện phù thủy, hơn nữa còn là cấp bậc Đại pháp sư, Giang Nguyên tất nhiên là muốn nghiên cứu một chút.

Trong lúc Giang Nguyên đang nhìn lén, Đại pháp sư nghe phiên dịch dịch lại, đột nhiên giận dữ, nói ra một tràng dài.


Giang Nguyên thấy vị Đại pháp sư này kêu to, chân mày cũng dần dần cau lại. Lão già này đúng là không biết điều. Nếu không phải căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, không muốn bệnh dịch bộc phát vạ lây rất nhiều người, khiến cho vô số gia đình tan cửa nát nhà, hắn cũng lười nhúng tay vào vũng nước đục này.
Advertisement
';
Advertisement