- Trưởng phòng Giang, lão cùi bắp...à, Đại pháp sư nói chúng ta không xin phép trước đã tùy tiện bước vào khu vực của bọn họ, bảo chúng ta nói lời xin lỗi.

Sắc mặt Lý Minh cũng vô cùng khó coi. Thiên Y Viện bọn họ đến giúp đỡ, tuy không thông báo trước một tiếng, nhưng đám cùi bắp các người đang trốn trong cái vùng hẻo lánh nào đó, ngay cả điện thoại cũng không có một cái, lấy gì mà thông báo cho các người đây? Trong giờ phút quan trọng, các người đột nhiên nhảy ra gây chuyện, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mà.

- Xin lỗi? Không có cửa đâu.

Giang Nguyên vất vả lắm mới ngủ được ngon giấc. Còn chưa ngủ được bao lâu thì đã bị người ta dựng dậy. Bây giờ lại bị một lão già cùi bắp giương nanh múa vuốt uy hiếp hắn, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

- Nói cho bọn họ biết chúng ta đến là để cứu người, còn bắt chúng ta xin lỗi. Không có việc đó đâu. Không phục thì tiến lên đấu tay đôi đi.

Giang Nguyên tức giận nói.

Đám cao thủ ngoại viện đứng sau lưng Giang Nguyên, nhìn lão già đen thui, trên đầu còn gắn mấy cọng lông gà nhảy choi choi lên trước mặt, sắc mặt cũng dần dần khó coi. Giờ nghe Giang Nguyên nói, mắt của người nào cũng lạnh lại, bày ra bộ dạng chỉ cần đối phương khai chiến là nhảy lên ngay, đánh cho mấy tên cùi bắp này cha mẹ nhận không ra. Đám người này chủ yếu là da dày mà thôi. Cũng chưa từng giao thủ với bộ lạc phù thủy, lúc này cũng nên thử một chút.

Nhìn mọi người đưa tay thủ thế, Lý Minh lau mồ hôi. Đây là địa bàn của người ta, bảo người ta đánh nhau là không được. Đám dế nhũi này nổi tiếng nóng tính. Hơn nữa người ta tồn tại như thần trong khu vực này. Một hai người còn đối phó được, nhưng hôm nay đánh ngã một người, ngày mai đến tiếp một người nữa, sau đó lại đến một người nữa. Nói không chừng đến cuối cùng tập trung hết toàn bộ bộ lạc đến trả thù cũng không phải là không thể có.

Nhưng nhìn gương mặt khó chịu của Giang Nguyên, Lý Minh cũng không dám phản đối. Dù sao người xin lỗi cũng phải là Giang Nguyên. Nhưng hắn là thành viên Thiên Y Viện, lần này đến cứu viện, lại còn phải nói xin lỗi người ta, đúng là không được hợp lý.

Lập tức Lý Minh chuyển sang nói chuyện với bên kia. Tuy không nói là xin lỗi, nhưng cũng không thể nói muốn đánh nhau. Đây là địa bàn của người ta, không đến vạn nhất thì tốt nhất không nên xé rách da mặt với đối phương. Hơn nữa, y cũng hiểu tính cách của Giang Nguyên. Tuy nói Giang Nguyên đang tức giận nhưng hắn cũng là người hiền lành. Nói muốn đánh nhau, bất quá cũng chỉ vì tức giận mà thôi.

Quả nhiên, khi y chịu nhịn nói chuyện với bên kia, trưởng phòng Giang đứng một bên cũng không nói tiếng nào, mặc cho y nói chuyện.

Lý Minh nói rất chân thành nhưng đối phương lại không lĩnh tình. Gã phiên dịch hếch mũi lên trời, đem lời nói dịch lại cho lão già kia nghe. Nhìn biểu hiện cũng biết là thêm dầu vào lửa, hoàn toàn vặn vẹo lời nói của Lý Minh.

Chỉ thấy lão già quê mùa nhảy lên, giậm chân mắng chửi Giang Nguyên.

Giang Nguyên cau mày. Hắn bị mấy ngàn Huyết tộc vây quét, cộng thêm mấy quả lựu đạn quăng xuống đỉnh đầu, một bụng đã đầy ắp cơn tức còn chưa xả đi được.

XX..OO..XX...OO...

Đám Lý Minh và cao thủ ngoại viên đang lạnh lùng nhìn bên kia, đột nhiên nhìn thấy Trưởng phòng Giang giậm chân nhảy lên, dùng tiếng chắc là thổ ngữ mắng to đối phương.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thật sự không hiểu đây là tình huống gì. Chẳng lẽ Trưởng phòng Giang hiểu tiếng thổ ngữ sao? Lập tức mọi người đều kinh nghi nhìn sang đám người bên kia.

Chỉ thấy mấy tên da đen đối diện đang há to miệng, mắt lồi ra nhìn Giang Nguyên đang giậm chân mắng to.

Mọi người liền hoảng hốt. Mẹ ơi, chẳng lẽ Trưởng phòng Giang biết nói tiếng thổ ngữ của bọn họ sao?

Đúng như dự đoán, lão đại Pháp sư sau khi hồi phục lại tinh thần, giơ cao thanh quải trượng trong tay, chỉ thẳng vào Giang Nguyên, sau đó quơ chân múa tay la mắng.

- Chậc chậc, lão già này còn dám phách lối.

Mọi người chỉ nghe Trưởng phòng Giang thẹn quá hóa giận mắng lại một câu, rồi lại bla bla với lão dế nhũi kia.

Thoáng chốc, cả hai bên mắng nước miếng văng tung tóe. Toàn trường đều là tiếng mắng chửi nhau. Người bên cạnh chỉ biết giơ mắt nhìn, căn bản chen miệng vào không lọt.

Bên kia thì tốt rồi. Tuy chen miệng không lọt nhưng tổng vẫn còn nghe hiểu hai người đang nói gì, còn người của Thiên Y Viện thì hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không biết Trưởng phòng Giang đang ồn ào cái gì.

Nhưng nhìn tình huống trước mắt, mọi người cũng thoáng yên tâm một chút. Hai người dường như không có ý định động thủ, chỉ mắng chửi nhau mà thôi. Hơn nữa, nhìn biểu hiện, ban đầu Trưởng phòng Giang nói không trôi, nhưng càng về sau nói lại càng thuận miệng, không hề rơi xuống thế hạ phong.

- Ai cha, tôi nhớ ra rồi. Trong tài liệu có ghi lại, bộ lạc phù thủy dường như rất thích mắng người. Thông qua miệng lưỡi để nói phải trái.

Advertisement
';
Advertisement