Giang Nguyên ngồi đối diện với các thành viên Hội đồng viện cao cao tại thượng, đối mặt ngang hàng với Viện trưởng nhưng mặt đầy bình ổn. Đây vốn là nguyên nhân hắn đồng ý chấp nhận cái danh hiệu Sứ giả Thần thú của Bộ lạc Vu sư.

Giang Nguyên tương đối bình tĩnh, nhưng mấy thành viên Hội đồng viện đặc biệt là năm vị ngồi chính giữa thì sắc mặt hơi kỳ quái. Họ nhìn gương mặt tuấn tú phía đối diện không có chút biểu cảm nào khác thường thì cảm thấy rất không quen. Đặc biệt là Chu Thế Dương, sắc mặt lão cực kỳ khó coi.

Chỉ có La lão y sư La Thiên Minh ở bên trên mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui mừng, lúc thì xúc động...

Nhìn biểu cảm quái dị của các thành viên Hội đồng viện, giống như họ nhất thời không biết nên mở miệng thế nào thì khóe môi Giang Nguyên nhẹ nhàng nhếch lên, nói:

- Xin lỗi, để cho mọi người bị sợ hãi... Mặc dù tôi không muốn ngồi ở đây lắm, nhưng không còn cách nào khác... Tình hình Bộ lạc Vu sư hơi đặc biệt, mà tôi trùng hợp lại được cho là Sứ giả Thần thú của họ, chấp chưởng thần quyền, cho nên tạm thời tất cả công việc của Bộ lạc Vu sư sẽ tạm giao cho tôi xử lý!

Nhìn cách hai vị Đại vu sư đối xử với Giang Nguyên, lại nghe thấy những lời này, chư vị thành viên Hội đồng viện liền im lặng, nhìn nhau một cái. Họ kinh ngạc phát hiện ra rằng lúc đầu hình như mình chưa hề làm rõ cái chức danh Sứ giả Thần thú này của Giang Nguyên rốt cuộc kinh khủng nhường nào.

Nếu bộ lạc Vu sư do Giang Nguyên làm chủ, cuộc họp cũng chẳng có ý nghĩa quá lớn. Mặc dù mọi người vẫn mang thái độ hoài nghi, nhưng cũng không có ý kiến với điều kiện của Giang Nguyên, trực tiếp gật đầu, tiến hành hội nghị trao đổi hữu nghị với Thiên Y Viện.

Khi đến thời điểm ký tên, sau khi hai đại vu sư nghe mấy vu sư cấp thấp bên cạnh phiên dịch lại nội dung văn kiện, cũng không bày tỏ ý kiến gì, cung kính đưa văn kiện đến tay Giang Nguyên để hắn ký, sau đó hai người cùng ấn dấu tay lên trên. Người của Thiên Y Viện lúc này mới tin là có chuyện như vậy.

Chỉ cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ. Một bộ lạc vu sư lớn như thế, chỉ trải qua hai ba lần đã bị một người trẻ tuổi của bên họ trực tiếp đoạt quyền, trở thành lão đại?

Chu Thế Dương nhìn hai đại vu sư phía đối diện, sắc mặt vô cùng khó coi, rốt cuộc nhịn không được, lẩm bẩm:

- Hai đại vu sư này không biết có phải đồ giả không?

Chu Thế Dương vừa nói xong, gã vu sư phiên dịch lập tức trợn tròn mắt, vội nói với Draco và Poragu.

Draco và Poragu lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Chu Thế Dương, oang oác kêu to.

Nhìn hai đại vu sư trợn mắt kêu lên, Chu Thế Dương không khỏi choáng váng, đến nỗi sắc mặt của đám người Từ Khải Liễu bên cạnh cũng trở nên âm trầm nhìn Chu Thế Dương, sự tức giận không cần nói cũng biết. Đang yên đang lành tự dưng lại đi lầm bầm cái gì? Đúng là không nói cứ sợ người ta tưởng mình câm. Thân phận của Đại vu sư bộ lạc Vu sư cũng giống như thành viên hội Viện ủy của Thiên Y Viện. Bị người ta nghi ngờ là giả mạo, đầu óc có nhúng nước cũng phải tức giận.

Phiên dịch của Thiên Y Viện cũng biến sắc, ở một bên phiên dịch lại lời nói của hai Đại vu sư.

Nghe lời phiên dịch lại, sắc mặt của đám người Từ Khải Liễu lại càng khó coi hơn. Lúc này Chu Thế Dương bị tiếng gầm giận dữ của Đại vu sư bên kia làm cho tay chân luống cuống. Chuyện này nói nhỏ thì cũng nhỏ, nhưng nếu nói lớn thì cũng sẽ lớn. Đổi lại là ông ta chạy đến bộ lạc Vu sư, bị người ta nghi ngờ thân phận trong cuộc họp, ông ta cũng sẽ tức giận.

Nhìn hai Đại vu sư trở mặt, đám người Từ Khải Liễu cũng có chút nôn nóng. Vừa mới ký hiệp nghị hữu nghị xong, cũng không thể lập tức trở mặt được.

Chỉ có người nào đó vẫn còn bình tĩnh ngồi chính giữa, dường như có chút chướng mắt.

Nhìn Giang Nguyên, Lưu Mộc Dương cười khổ nói:

- Giang Nguyên, chuyện này cậu lên tiếng khuyên giùm một chút.

Giang Nguyên chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Trưởng phòng Lưu, hai vị Đại vu sư theo tôi đến đây, do tôi làm chủ. Có người nghi ngờ thân phận của bọn họ, chẳng khác nào nói tôi lừa dối Viện ủy. Chuyện này tôi không chất vấn đã là nể mặt nội viện lắm rồi.

Nghe Giang Nguyên nói xong, những thành viên hội Viện ủy bên cạnh cũng cười khổ không thôi. Ai cũng biết tính tình của Giang Nguyên. Không chủ động gây phiền phức cho Chu Thế Dương đã là tốt lắm rồi, còn bảo hắn tự đánh vào mặt mình mà giúp Chu Thế Dương sao? Làm gì có chuyện đó.

Gương mặt già nua của Chu Thế Dương lúc xanh lúc đỏ, trợn mắt nhìn Giang Nguyên, hận không tháo cốt tróc thịt của hắn. Nhưng lúc này ông ta cũng không còn cách nào khác. Nhìn hai gã Đại vu sư đang náo loạn lên, quả thật là phiền phức. Ít nhất những thành viên khác sẽ không giúp ông ta chùi đít vụ này.

Advertisement
';
Advertisement