Chu Thế Dương cố gắng nở nụ cười vui vẻ, nói vài câu với hai vị Đại vu sư. Hai vị Đại vu sư này trước giờ ở Châu Phi đều cao cao tại thượng, từ khi nào bị làm nhục như vậy, quả nhiên là không chịu buông tha.

Mặt Chu Thế Dương chỉ có thể nói là như màu gan heo, tươi cười giải thích.

- Bla....bla...

Thấy Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn mình, Giang Nguyên cũng cảm thấy không cần im lặng nữa, liền dửng dưng nói một câu.

Nghe Giang Nguyên nói, hai vị Đại vu sư vốn còn đang tức giận lập tức im lặng, cung kính đáp một tiếng với Giang Nguyên, sau đó ngồi xuống không nói nữa.

Nhìn biểu hiện của hai Đại vu sư, các thành viên hội Viện ủy cũng im lặng. Nếu không phải cảm nhận được luồng khí tức quỷ dị phát ra từ hai người, bọn họ cũng thật cho rằng đây là hai Đại vu sư giả mạo.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn Giang Nguyên có chút cổ quái. Rốt cuộc là tại sao? Đường đường là một bộ lạc vu sư, là Đại vu sư vô cùng cường đại, tại sao lại cung kính Giang Nguyên như thế?

- Được rồi. Hai đại vu sư, đây nhất định là lần đầu tiên hai người đến Hoa Hạ. Mấy ngày kế tiếp, chúng tôi sẽ an bài chuyên gia đưa hai vị đi tham quan Hoa Hạ một chút. Không biết ý của hai người như thế nào?

Thấy việc chính đã xong, hai Đại vu sư dường như cũng hết giận, Từ Khải Liễu mỉm cười nói.

Vu sư phiên dịch lập tức dịch lại. Hai đại vu sư nhìn nhau một cái, Dcacro liền lên tiếng.

- Lần này chúng tôi đến Hoa Hạ, chủ yếu là theo lời của sứ giả, chỉ nghe lệnh của sứ giả, không cần quý viện cố ý an bài.

Vu sư phiên dịch phiên dịch lại lời nói của Draco.

Nghe xong, các thành viên hội Viện ủy liền có chút choáng váng, nhìn nhau cười khổ. Bọn họ xem hai người là khách quý, nhưng hai người lại xem mình như người hầu của Giang Nguyên.

Lập tức tất cả cùng nhìn về phía Giang Nguyên. Nếu đối phương đã nghe lệnh của Giang Nguyên, vậy thì để xem Giang Nguyên nói như thế nào. Chẳng lẽ lại để cho hai đại vu sư đi theo sau lưng Giang Nguyên sao?

Giang Nguyên cau mày, nhìn hai đại Vu sư, nói:

- Úm ba la xì bùa....

- Xì bùa úm ba la...

Nghe Giang Nguyên nói, hai vị Đại vu sư đồng loạt cung kính gật đầu.

Người phiên dịch của Thiên Y Viện cũng không ngừng dịch lại lời nói, đại khái là sẽ theo người của Thiên Y Viện ra ngoài tham quan, nhưng sẽ thay đổi trang phục, chứ không muốn hai người giống như nhà quê lên tỉnh.

Hai đại vu sư vội vã đáp ứng ngay.

Nghe lời phiên dịch lại, Từ Khải Liễu nheo mắt, nhìn Giang Nguyên giống như nhìn thần tiên.

Lúc này, Đại vu sư Draco nghiêm trang nói với Thiên Y Viện một câu, giống như đáp ứng an bài vừa nãy của Thiên Y Viện.

Nhìn hai vị Đại vu sư đổi lại trang phục khác, sau đó ngồi lên chiếc Lincoln mà viện an bài ra ngoài dạo chơi, Giang Nguyên liền thở phào nhẹ nhõm. Để cho hai người đầu đội mũ lông chim lòe loẹt đi theo sau lưng hắn, thật sự quá mức trêu người. Bây giờ để bọn họ ra ngoài chơi, hắn cũng bớt đi gánh nặng, có thể thanh tĩnh bàn chuyện với các thành viên Viện ủy.

Khẳng định là các đồng chí hội viện ủy cũng có chút không chờ đợi được.

- Giang Nguyên, bây giờ cậu có thể cặn kẽ báo cáo lại tình huống lần này cho hội Viện ủy.

Từ Khải Liễu ngồi thẳng người, nghiêm nghị hỏi.

Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Giang Nguyên nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thở dài nói:

- Mọi người đều biết, khi còn ở Phi Châu, người của bộ lạc vu sư luôn tìm đến gây phiền phức.

- Lần đầu tiên...


- Lần thứ hai...
Advertisement
';
Advertisement