Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

- Bàn hổ căn... Vô dung..

- Thảo tương mai.. Vô dụng...

- Hổ trảo thảo.. Vô dụng...

Lại thử ba bốn mươi loại dược liệu, sắc mặt Giang Nguyên càng ngày càng khó coi. Nhìn chỉ còn lại chừng hai ba mươi ngăn tủ, hắn khẽ thở dài một chút, sau đó lại tiếp tục bắt đầu thử. Hắn cũng không tin số mình lại xui như vậy...

- Quân nha tử... Vô dụng...

- Thất tinh hoa.. Vô dụng..

- Không phải chứ...

Lại thử liên tiếp bảy tám loại, đại gia Thú Thần Bát vẫn không có chút động tĩnh, sắc mặt Giang Nguyên dần dần xanh tím đi. Trước đó tên này từng nói, nó cảm nhận được không hề ít, chẳng lẽ thực sự đều là dược liệu từ thượng đẳng trở lên sao?

Giang Nguyên khẽ thở dài. Xem ra mình phải chuẩn bị mất máu lớn rồi.

Thở dài xong, lúc này hắn tiện tay mở ngăn tủ ra, đưa tay cầm dược liệu dạng càng cây bên trong ra, thả nhẹ vào Thú Thần Bát. Giờ chỉ còn hơn hai mươi loại chưa thử, tuy nói cũng không còn ôm hy vọng nhưng cũng không thể không thử hết.

Thấy dược liệu được đặt vào rồi, dường như cũng không có bất cứ phản ứng gì, đang lúc hắn muốn tiện tay lấy dược liệu trong Thú Thần Bát bỏ lại ngăn tủ, lúc này dị biến đột nhiên xuất hiện...

Chỉ thấy bên trong Thú Thần Bát hình như có chút biến hóa khác thường rồi...

Tay Giang Nguyên hơi sững lại, mắt quan sát kỹ Thú Thần Bát trong tay. Trong Thú Thần Bát lúc này dược liệu kia vẫn chưa có biến hóa gì, thậm chí nhìn bằng mắt thường cũng không thấy có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Giang Nguyên lại cảm nhận được rõ ràng, bên trong Thú Thần Bát lúc này đang có một gợn sóng năng lượng rất nhỏ chậm rãi hiện lên.

Mà lúc trước khi để dược liệu khác vào lại không có bất cứ hơi thở năng lượng nào xuất hiện như vậy.

Cảm nhận được dao động năng lượng này, trong lòng Giang Nguyên mừng như điên. Chẳng lẽ...

Dao động năng lượng trong Thú Thần Bát dần dần càng ngày càng rõ. Mà cây dược liệu trong bát cũng bắt đầu dần dần sinh ra biến hóa mắt thường có thể thấy được.

Chỉ thấy nó bắt đầu trở nên khô héo, sau đó biến thành màu đen, cuối cùng biến thành một đống bột phấn màu xanh đen.

Nhưng Giang Nguyên có thể cảm nhận được, cùng với sự tiêu tan của nhánh thuốc này, luồng dao động năng lượng trong Thú Thần Bát càng ngày càng rõ ràng, sau đó dần dần dung nhập vào trong Thú Thần Bát, cuối cùng lại không còn chút tiếng động.

- Âm hòe mộc?!

Giang Nguyên hít thật sâu một hơi, sau đó nhìn vào tên thuốc trên ngăn tủ, trong nháy mắt liền có dược tính của Âm hòe mộc hiện lên trong đầu.

Đây là một loại lõi cây gỗ hòe biến dị mọc trong núi sâu, có tác dụng thanh tâm ngưng thần, trấn táo, dùng cho bệnh nhân cuồng táo điên cuồng.

- Thanh tâm ngưng thần?

Hai mắt Giang Nguyên hơi sáng ngời, sau đó lại nhìn ngăn tủ Âm hòe mộc một chút, duỗi tay ra cầm nhẹ một cây nữa, đặt vào Thú Thần Bát.

Chỉ thấy Âm hòe mộc rơi vào trong, phản ứng năng lượng trong Thú Thần Bát kia bắt đầu dần dần xuất hiện. Chẳng qua chỉ mười giây ngắn ngủi, Âm hòe mộc dần dần khô héo và biến thành màu đen, hóa thành một đống bột phấn nhỏ rồi, loại năng lượng này cũng dần dần hòa và Thú Thần Bát, sau đó lại khôi phục bình thường.

- Xem ra... Không sai rồi...

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó nhìn hai mươi mấy loại dược liệu còn lại, đưa tay mở một tủ, sau đó lấy một vật dạng dây leo, cho vào trong Thú Thần Bát.

Đoạn dây leo này vào bát, loại phản ứng năng lượng của Thú Thần Bát lại hiện lên, cũng giống như Âm hòe mộc vừa nãy, dần dần đoạn dây leo kia bắt đầu trở nên khô héo rồi biến thành màu đen, sau đó hóa thành tro bụi.

- Dạ minh đằng...

Miệng Giang Nguyên đọc khẽ cái tên này, trên mặt lộ nụ cười như dự đoán. Dạ minh đằng này có hiệu quả giống như Âm hòe mộc. Mà các loại thuốc trước đó cũng không có loại nào có hiệu quả tương tự Dạ minh đằng cả.


Trong đám dược vật cấp thấp, mặc dù có mười mấy loại như Dạ minh đằng nhưng rõ ràng là hiệu quả không đủ, cho nên đại gia Thú Thần Bát này không coi vào đâu.
Advertisement
';
Advertisement