Nếu muốn hoàn thành điều tra trong vòng hai tháng, có kết quả điều tra trên cơ bản là không có khả năng mấy.

- Hiện tại còn cách Tết chừng hơn bảy mươi ngày...

Giang Nguyên lạnh nhạt nói:

- Trước Tết, phía tôi sẽ đưa ra kết quả điều tra cuối cùng. Cứ như vậy đi!

Nghe thấy lời nói kiên quyết của Giang Nguyên, phó bộ trưởng Tôn cũng hơi sửng sốt, sau đó lập tức nhìn về phía đối phương, sợ đối phương không đồng ý.

- Được... Anh nói thế nào thì làm thế đó đi!

Đối với quyết định của Giang Nguyên, dường như Giang Nguyệt Minh cũng không có ý kiến gì, nhún vai, chẳng hề có chút ý phản đối.

- Tốt rồi...

Giang Nguyên gật đầu với phó bộ trưởng Tôn, nói:

- Vậy thì soạn hiệp nghị ra một chút... Chúng ta ký tên!

- Vâng... Thưa bộ trưởng Giang...

Rất nhanh hiệp nghị đã soạn và ký xong. Hai bên cũng dứt khoát hiếm thấy, ký tên xong liền bắt chặt tay, coi như hoàn thành lần gặp mặt lần này. Mà Giang Nguyên cũng quả thật xứng với chức vụ phó bộ trưởng của Hội ủy viên điều tra lần này.

Cầm văn kiện trong tay giao cho phó bộ trưởng Tôn đứng một bên, Giang Nguyên đứng dậy nhìn Giang Nguyệt Minh một chút, nói:

- Hôm nay về luôn à?

- Hả... Bắt em về luôn á?

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Nguyệt Minh tràn ngập vẻ kinh ngạc, không còn chút dáng vẻ trang nghiêm vừa rồi, kêu lên:

- Anh... Em vừa mới tới, chẳng lẽ anh không định mời em ăn bữa cơm? Cứ đuổi thẳng cổ em về như vậy à?

Nhìn vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc của Giang Nguyệt Minh, hai mắt Giang Nguyên chớp chớp, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Lần trước gặp thằng nhãi này, gã còn có vẻ cao thâm khó lường, sao giờ lại biết thành dạng... Như trẻ con ăn vạ thế?

Thấy Giang Nguyên đứng đó, chỉ bình thản nhìn mình không nói lời nào, Giang Nguyên dậm chân bình bịch, vẻ mặt đau khổ nói:

- Anh à, không thể nào... Chẳng lẽ anh không thèm nhận em trai như em à?

-...

Miệng Giang Nguyên mở lớn, rốt cục thở dài nói:

- Đi thôi, trong nhà vừa hay có Phi Long Thang...

- Ai ai ai... Tốt tốt... Em biết ngay là anh sẽ không tàn nhẫn như vậy mà...

Nghe thấy những lời này của Giang Nguyên, Giang Nguyệt Minh vui mừng ra mặt, tí ta tí tởn đi phía sau, chỉ để lại đám người phó bộ trưởng Tôn há hốc mồm ngạc nhiên, ngẩn ra hồi lâu chưa khôi phục được tinh thần.

Mãi tới khi bóng lưng hai người biến mất khỏi cửa, lúc này phó bộ trưởng Tôn mới vội vàng ngậm miệng, lắc đầu thở dài... Người một nhà này đúng là người một nhà... Một chiêu này của viện trưởng thật sự không tồi. Nếu không thì hiệp nghị này cũng không thể ký thuận lợi như vậy được.

Chẳng qua với tính cách của bộ trưởng Giang, rốt cuộc cuối cùng thế nào thì cũng chưa nói rõ được.

- Nào... Nguyệt Minh phải không... Ăn canh đi... Đây là chị tự nấu, mùi vị chưa chắc đã ngon lắm đâu...

Nhìn người thanh niên khiến người ta ấn tượng rất sâu trước mặt, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt cũng thầm cảm thán không thôi. Thế sự thật sự vô thường, chẳng ai ngờ gã lại là em trai của Giang Nguyên...

- A...cám ơn chị...

Nhận bát canh, vốn Giang Nguyệt Minh định gọi một tiếng chị dâu, nhưng lại nhìn một vị khác đang ngồi cạnh, lúc này chỉ có thể vội vàng cười ha ha cho có lệ.

Chẳng qua vừa ăn canh, gã vừa len lén ngắm ông anh vừa mới có của mình. Dù thế nào gã cũng cảm thấy ông anh mình là người chính trực, thế mà lại tán được hai cô gái, người nào cũng xinh đẹp, lại còn dạy dỗ rất tốt, thoạt nhìn ở chung rất hòa hợp, không ngờ chẳng có chút vẻ ghen tuông nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng gã thầm khen:


- Lợi hại, quả nhiên lợi hại... Không hổ là anh trai mình...
Advertisement
';
Advertisement