Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Ánh mắt Giang Nguyệt Minh thoáng nghiêm lại, nhìn Giang Nguyên, nói:

- Lần điều tra này, nhất định anh phải thật cẩn thận... Chuyện này thậm chí dính dáng tới Viện ủy hội của Thiên Y viện hiện tại, thậm chí có liên quan tới Trưởng lão viên. Anh sẽ gặp phải áp lực trước nay chưa từng có...

- Nếu không phải hiện tại phía sau lưng anh còn có bộ lạc Vu Sư, hơn nữa còn có Lưu Mộc Dương ở trên, hơn nữa thân phận Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh và thực lực của anh, phía cha chúng ta cũng sẽ không đồng ý kế hoạch điều tra lần này!

Giang Nguyên gật đầu, trong mắt hiện lên một tia nghiêm trọng. Đối với những chuyện này, hắn cũng đã hiểu rõ từ lâu. Phía sư phụ cũng đã phân tích cho hắn một chút, chẳng qua chưa trực quan như vậy mà thôi.

Dù vậy, một tia nghiêm trọng cũng chỉ thoáng hiện lên liền biến mất hoàn toàn, còn lại chỉ là sự tự tin và hãnh diện, bình thản, nói:

- Không cần lo lắng!

Nhìn thái độ của ông anh trai mình, cao ngạo như Giang Nguyệt Minh cũng chỉ có thể thầm khen. Đối mặt với áp lực như vậy vẫn có thể duy trì bình tĩnh và tự tin như thế, quả thật mình không thể so sánh được.

Nếu là người bên ngoài, nhất định gã sẽ cho rằng đối phương tự cao tự đại. Nhưng ông anh trước mắt này, Giang Nguyệt Minh lại chẳng hề hoài nghi chút nào. Có thể một thân một mình đi tới vị trí hiện tại, có thực lực như vậy tuyệt đối không phải chỉ nhờ vào vận may....

Mà thân phận và địa vị của anh trai gã hiện giờ đủ để hắn gây lên một cơn sóng triều đủ lớn trong dòng chảy này, đồng thời cũng đủ sức tự bảo vệ mình.

Nghĩ tới đây, Giang Nguyệt Minh cũng âm thầm cảm thán, cũng thầm mừng rỡ. Người anh này của gã cũng rất đáng tin cậy. Sau này có hắn ở đây, xem ra mình sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Tuyên Tử Nguyệt nấu ăn cũng không tồi, hơn nữa trong viện nghe nói bộ trưởng Giang muốn bày tiệc rượu đãi khách, cố ý đưa tới nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, khiến Giang Nguyệt Minh phải than thở không thôi.

Ăn cơm xong, Giang Nguyên cũng tận tình địa chủ, dẫn Giang Nguyệt Minh đi thăm quan trong viện một chút.

Vừa bước đi, gặp mọi người, ai nấy đều cung kính chào hỏi vị thành viên Viện ủy hội mới lên chức này, đồng thời cũng mang ánh mắt thoáng kỳ quái nhìn người thanh niên tuấn tú đi cạnh hắn.

Một số y sư địa vị cao phần lớn đều biết thân phận đối phương, nhìn khuôn mặt có phần tương tự của hai người, cùng với khí chất khác nhau cũng không nén nổi thầm thở dài. Tuổi còn trẻ mà một đời nổi bật trác tuyệt, quả thực đều tụ hết ở trên người hai anh em nhà này rồi.

Còn về các y sĩ bình thường, trong lòng bọn họ phần lớn là nghi hoặc không thôi. Rốt cục anh chàng này có lai lịch thế nào mà có thể để vị thành viên Viện ủy hội mới lên chức này đi cùng.

Chỉ có đám người Liêu Dương đứng từ xa xa nhìn hai anh em đang bước chậm trong viện này, ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ không thôi.

Cũng còn hai ánh mắt khác đang nhìn hai anh em này từ xa xa...

- Hừ... Giang Nguyên tưởng chức phó bộ trưởng đó dễ làm như vậy sao? Tưởng rằng ngồi vào vị trí thành viên Viện ủy hội là có thể làm việc không kiêng nể gì rồi? Tôi thật sự muốn biết, một thời gian nữa hắn sẽ nghĩ thế nào đây...

- Ha ha... Nghé non không sợ cọp... Thanh niên mà, dù thế nào cũng không quan hệ. Chờ tới lúc hắn chịu thiệt thòi rồi mới hiểu rõ...

- Năm đó toàn bộ Viện ủy hội dồn hết sức lực cũng không điều tra ra chút mánh khóe nào, giờ đã hơn hai mươi năm, thật sự tôi cũng muốn xem thử, rốt cục hắn có thể điều tra ra thứ gì không...

Mà lúc này, trong phòng làm việc của Viện ủy hội, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đang ngồi đối diện nhau.

- Việc này không dễ dàng... Mộc Dương, lần này ông phải vất vả rồi!

- Không sao... Nếu tôi đã ngồi vị trí bộ trưởng Ban giám sát, cuối cùng một số việc nên làm vẫn phải làm...

- Giang Nguyên là thành viên Viện ủy hội Thiên Y viện... Lại là phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn...

Tôn Diệu Nguyệt, Sơn trưởng Cổ Môn, cầm tập tài liệu mới có trong tay, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị, từ tốn thở dài, nói:

- Người này thật đúng là bất ngờ... Lúc đầu gặp hắn, hắn mới chỉ là một tên nhãi ranh. Giờ còn chưa tới hai năm, không ngờ hắn đã thành thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện rồi..

Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt cũng không nén nổi kiêu ngạo, hừ một tiếng, nói:

- Xem ra ánh mắt của tôi quả thực không tồi rồi!

Advertisement
';
Advertisement