Một thanh niên vừa đưa tin tình báo tới đứng cạnh, giờ vội vàng lại gần nói:

- Ánh mắt đại nhân Sơn trưởng tất nhiên là rất cao... Năm đó người này còn chỉ là một y sĩ nhỏ của Thiên Y viện, cho dù thần tiên cũng không đoán được, trong hai ba năm hắn có thể ngồi lên vị trí người khác cả mấy chục năm cũng không với tới được... Cũng chỉ có đại nhân Sơn trưởng mới có thể nhận ra được.

- Hừ... Tất nhiên là thế rồi... Bổn tọa là thiên tài đệ nhất của Cổ môn một trăm năm qua... Tất nhiên ánh mắt người bình thường không thể sánh được.

Tôn Diệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:

- Cậu cho rằng bổn tọa là đồ đần như Lưu Phong sao? Lúc đầu còn dám chọc tới tôi... Giờ tôi thật muốn xem gã còn nói gì được nữa!

- Lúc này dù sao gã cũng không thể mặt dạn mày dày dùng danh nghĩa cấu kết với Thiên Y viện để đến trào phúng tôi nữa...

- Dạ... Dạ...

Người thanh niên đứng cạnh kia đầu đầy mồ hôi, mặt cười khan gật đầu đáp lời. Trong Cổ Môn này, trừ đại nhân Sơn trưởng, chẳng ai dám đánh giá đại nhân Môn chủ như vậy. Nhớ tới đại nhân Môn chủ uy nghiêm khôn cùng kia, lúc này người thanh niên chỉ hận không thể bịt kín lỗ tai mình, khiến mình không nghe được gì mới tốt.

Chẳng qua còn may mắn là lúc này có một người lẳng lặng đi tới cửa, khiến người thanh niên này thầm thở phào một hơi. Một mình ở đây, bị lời nói của đại nhân Sơn trưởng dạo hết vía, thật sự khiến người ta không chịu nổi rồi.

- Sư phụ... Nhìn người cười tới mức này, chẳng lẽ đã có tin tức của Giang Nguyên rồi sao?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Thanh Linh, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía Sơn trưởng đại nhân Tôn Diệu Nguyệt đang dương dương tự đắc, giọng nói bình thản.

- Ấy...

Bị ánh mắt thản nhiên của đệ tử mình nhìn chằm chằm như vậy, vẻ tươi cười dương dương tự đắc trên mặt đại nhân Sơn trưởng Tôn Diệu Nguyệt cứng đờ trong nháy mắt. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình thản kia, đại nhân sơn trưởng chỉ cảm thấy tuy thiên phú đệ tử mình rất kinh người nhưng tính tình cũng tĩnh lặng vô cùng, khiến một vị sư phụ như mình cũng hơi cảm thấy khó chịu nổi.

Nhưng nghĩ tới lúc đầu đệ tử của mình lại bắt buộc người ta phải bái vào làm môn hạ, đại nhân sơn trưởng cũng có xúc động muốn tự tát cho mình một cái. Chẳng qua dù sao thì giờ thu cũng thu rồi...

- Khụ khụ...

Nhìn thuộc hạ bên cạnh kia đang cúi đầu, lặng im không lên tiếng nhưng rõ ràng cổ lại gồ gân xanh, biết thừa trong đầu thằng nhãi này đang nghĩ gì, đại nhân sơn trưởng Tôn Diệu Nguyệt xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.

Cuối cùng ông cũng phải thu hồi vẻ dương dương tự đắc ban đầu, ra vẻ uy nghiêm, nói với thanh niên kia:

- Tốt lắm... Cậu ra ngoài trước đi...

- Vâng vâng...

Nghe được lời này, người thanh niên kia như thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mà cẩn thận lui ra ngoài. Gã chẳng muốn ở lại thêm một giây nào trước đại nhân sơn trưởng nữa. Thật sự là quá dọa người rồi...

Thấy thanh niên kia đã ra ngoài, vẻ nghiêm túc trên mặt Tôn Diệu Nguyệt mới thoáng thu lại vài phần, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía đệ tử của mình, khổ sở thở dài, nói:

- Ta nói Thanh Linh này... Con có thể cho sư phụ chút thể diện được không? Trước mặt người khác mà vẫn dáng vẻ như vậy, nếu truyền ra ngoài thì sư phụ còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa....

- Sư phụ... Đó là tư liệu mới nhất sao?

Từ Thanh Linh coi như không nghe thấy những lời sư phụ vừa nói, chỉ nhìn về tập tài liệu trên bàn, nói.

- Ai ai...

Nhìn Từ Thanh Linh đã chuẩn bị cầm tài liệu tự mình lật xem, đại nhân sơn trưởng cũng chỉ có thể thở dài hai tiếng, nói:

- Đúng đúng... Đúng là không lễ phép...

- Thôi đi... Nói cho con biết, Giang Nguyên của con ấy, giờ đã làm lớn rồi... Hiện giờ đã là thành viên chính thức của Viện ủy hội Thiên Y viện rồi nhé... Là đại lão cầm quyền chính thức ở Thiên Y viện đấy. Cho dù là cha hắn thật sự là phản đồ của Thiên Y viện cũng chẳng ai làm gì nổi hắn. Hiện tại chỉ có thể là hắn làm gì người khác thôi... Chuyện này con đã yên tâm chưa?

Advertisement
';
Advertisement