Giọng nói đầu kia có vẻ sửng sốt một chút, tràn ngập nghi hoặc.
- Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình này không có khả năng ngu xuẩn như vậy chứ? Với địa vị hiện tại của bọn họ, chỉ cần không có chứng cứ, phòng số 2 Ban giám sát không thể làm gì được bọn họ! Lưu Mộc Dương cũng không có khả năng nhúng tay vào việc nhỏ như vậy...
- Phía Ban giám sát đương nhiên không thể làm gì được bọn họ. Nhưng còn không phải do tên Giang Nguyên đáng chết kia...
Giọng Chu Thế Dương căm hận nói:
- Vốn Lưu Mộc Dương cũng không để ý tới những người của phòng 2, chẳng qua lại bị Giang Nguyên ép trở về rồi... Dương Mô Hình cũng không khác lắm. Hiện tại tình cảnh hai người đó tương đối không ổn, phòng 2 hẳn là đã tra ra một chút gì đó, cho nên vẫn theo sát hai người không tha... Nếu không phải có Giang Nguyên đứng đằng sau chống lưng, phòng 2 không có khả năng dám làm việc không kiêng nể như vậy, theo sát không rời hai người đó!
Nghe thế, đầu bên kia thoáng trầm mặc một chút mới từ tốn nói:
- Hai người người Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình cũng không ngốc thế... Chúng ta không cần lo lắng như vậy...
- Hơn nữa... Việc này cũng không chỉ dính dáng tới mỗi hai chúng ta... Nếu khiến hai người chúng ta dính dáng vào thật, bọn họ cũng phải động tới phía bên trưởng lão viện kia rồi mới tới chúng ta... Không cần phải lo về việc này!
Giọng nói phía đầu dây kia cũng vẫn rất bình tĩnh.
Chu Thế Dương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tất nhiên là tôi biết. Chẳng qua Giang Nguyên đáng chết kia rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào lão phu...
- Lão Chu... Nhịn một chút. Hiện tại không phải là lúc hả giận. Ít nhất phải qua năm nay đã... Lúc này đối đầu với hắn không phải là ý hay!
Giọng nói bên kia an ủi lạnh nhạt.
- Hiện tại thằng ranh này là thành viên Viện ủy hội, hơn nữa là phó bộ trưởng Hội ủy viên điều tra. Ông nhịn một chút đi.
Nói tới đây, giọng nói kia liền hừ lạnh:
- Chỉ cần qua hai tháng nữa, ông xem hắn còn có thể ra vẻ được bao lâu?
- Hừ... Đương nhiên tôi hiểu... Cứ như vậy đi. Tôi đã cho người cảnh cáo hai người Lâm Nhất Dương rồi. Hẳn bọn họ cũng không tới nỗi ngu ngốc như thế mới đúng...
Giang Nguyên ngồi trong phòng việc của phòng 2 Ban giám sát, nhìn báo cáo trong tay, lông mày hơi nhướn lên, nhìn hai người Hồ Giang đối diện, nói:
- Các anh xác nhận hai người kia có chuyện sao?
Hồ Giang và La Dương Sinh nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu nói:
- Đúng... Theo tình hình điều tra trước mắt, rất có thể hai người này dính dáng tới chuyện này. Bởi lúc ấy hai người bọn họ tại thời gian và vị trí tương đối mấu chốt, hơn nữa cũng chỉ có hai người bọn họ trong hai mươi năm nay mới bò tới vị trí cao như vậy...
- Hơn nữa căn cứ vào mấy lần hỏi han của chúng ta, quả thật hẳn hai người nọ có gì đó đang che dấu...
- Nghe đến đó, hai mắt Giang Nguyên hơi sáng ngời, sau đó trầm giọng nói:
- Tốt, tiếp tục hẹn gặp bọn họ... Cần phải tìm hiểu rõ bọn họ đang che dấu gì!
Lúc này hai người Hồ Giang và La Dương Sinh lại cười khổ:
- Chủ nhiệm... Thân phận hai người bọn họ không bình thường, hơn nữa trước khi chúng ta có chứng cứ xác thực, theo quy định không có cách nào vận dụng bất cứ thủ đoạn đặc thù nào với bọn họ!
- Không có cách nào sao?
Giang Nguyên hơi cau mày, sau đó đứng dậy cười lạnh nói: