Một y sĩ cấp ba bên cạnh nghe thấy những lời này vội vàng hạ giọng cười nói không ngừng:
- Hồ thiếu gia, Giang Nguyên này chẳng qua chỉ gặp may một chút, lúc này mới có thể được thể... Gốc rễ so với ngài còn kém xa lắm...
- Đúng vậy, đúng vậy...
Một người khác bên cạnh cũng vội vàng lấy lòng.
Nghe được lời này của hai người, lúc này Hồ Minh Vũ mới đắc ý hừ khẽ một tiếng, nói:
- Hừ... Hắn cũng chỉ có thể hoành hành trong viện thôi... Đi tới trưởng lão viện thật rồi, có ông nội tôi ở đó, vậy thì hắn cũng phải ăn nói khép nép. Ông nội nhà tôi nể mặt hắn thì hắn mới có thể diện...
- Đúng vậy, đúng vậy...
Hai người lập tức gật đầu phụ họa.
Lúc tất cả mọi người đều đang cười trộm, Giang Nguyên và Lưu Mộc Dương đã ngồi tại phòng làm việc của viện trưởng.
- Đã trở về rồi? Tình hình thế nào?
Đối với chuyện hai người đi tới trưởng lão viện, hiển nhiên Từ Khải Liễu biết rõ, lúc này mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc, không biết vì sao hai người đã trở về. Chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Mộc Dương, ông vẫn chần chờ hỏi:
- Chẳng lẽ phía Mạnh trưởng lão không hợp tác sao?
Lưu Mộc Dương cười khổ, ngồi xuống trước bàn làm việc của Từ Khải Liễu, lại nhìn Giang Nguyên bên cạnh một chút, sau đó lắc đầu cười khổ nói:
- Không phải...
- Nếu vậy... Chẳng lẽ là... Hồ...
Từ Khải Liễu nhìn thư ký bên cạnh một chút, ý bảo thư ký ra ngoài trước, lúc này mới nhìn hai người nhíu mày, nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên một chút, thở dài nói:
- Giang Nguyên, việc này đều là do cậu làm, chính cậu nói đi!
- Hả?
Nghe thấy lời này, lông mày Từ Khải Liễu cũng nhíu lại, nhìn về phía Giang Nguyên, cau mày nói:
- Lại chọc phải phiền toái gì rồi à?
- Đúng... Quả thật là có phiền toái rồi...
Giang Nguyên cười khổ, sau đó nói:
- Phía Hồ Quang Dương đã nhận hết rồi, chỉ là người liên quan tới, trừ Thiên y sư Chu Thế Dương ra thì còn một vị trong thường vụ Viện ủy hội...
- Chuyện... Chuyện đó đã nhận hết rồi? Còn một vị nữa?!!
Hai mắt Từ Khải Liễu trợn tròn trong nháy mắt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại sau tin tức này, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Mộc Dương, sau đó mới xác nhận, tựa như thật sự có chuyện như vậy.
- Phù...
Từ Khải Liễu chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn Giang Nguyên một chút. Vốn ông đã chuẩn bị tâm lý về việc Hồ Quang Dương có dính líu tới việc này, nếu không cũng không đồng ý cho hai người tới trưởng lão viện điều tra. Chẳng qua thật không ngờ, dĩ nhiên Hồ Quang Dương lại nhận tội thẳng thắn như vậy! Hơn nữa giờ còn bỗng nảy ra một vị Thiên y sư dính líu tới, như vậy thật sự giống như lời Lưu Mộc Dương nói, phiền toái rồi... Tổng cộng chỉ có năm vị Thiên y sư, hiện tại liền dính líu tới hai người rồi...
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cục ông chậm rãi gật đầu, nói:
- Được rồi, còn ai nữa?
Giang Nguyên hơi mím môi, sau đó gật đầu nói:
- Trữ Hán Dân...
- Trữ Hán Dân?
Từ Khải Liễu trừng lớn mắt, hỏi lại.
- Đúng... Là Trữ Hán Dân!
Lưu Mộc Dương bên cạnh gật đầu.