Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Sắc mặt Từ Khải Liễu bỗng hơi sầm xuống, hai tay đặt nhẹ lên hai huyệt Thái Dương, từ từ thở hắt ra.

Trong phòng làm việc của Chu Thế Dương, lúc này thư ký nhanh chóng bước tới bên cạnh Chu Thế Dương mặt mày đang tối tăm, hạ giọng nói nhỏ.

- Cái gì? Bọn họ đã trở về rồi? Tin tức là thật chứ?

Chu Thế Dương hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi thư ký của mình.

- Chu tổng, tin tức chính xác... Bộ trưởng Lưu đã trở về thật!

Thư ký vội vàng nói.

Chu Thế Dương gật đầu khẽ:

- Ừ... Tốt, biết rồi, anh đi ra ngoài đi!

Nhìn thư ký đi ra cửa, Chu Thế Dương cau mày trầm ngâm một hồi, cảm thấy không hiểu nổi tình hình. Ông ta cũng không phải là người không biết chuyện, đối với loại tình huống thế này cảm thấy rất nghi hoặc. Có lẽ thằng ranh Giang Nguyên kia hơi lỗ mãng một chút nhưng Lưu Mộc Dương đâu phải loại người đi làm chuyện vô ích.

Lúc này vừa mới đi đã trở về rồi, rốt cục là có tình huống gì xảy ra?

Hơi nghi hoặc một lúc, không nghĩ ra nguyên nhân, Chu Thế Dương liền duỗi tay lôi di động ra, bấm dãy số quen thuộc kia.

Chẳng qua lúc này điện thoại vang lên hồi thông báo không thể kết nổi.

Nhíu nhíu mày, Chu Thế Dương lại bấm số tới phòng làm việc của Hồ Quang Dương.

- Hồ trưởng lão còn chưa quay về? Xảy ra chuyện gì rồi? Đã đi một ngày rồi còn gì....

Chu Thế Dương cau mày, lạnh giọng nói.

- Xin lỗi... Chu tổng... Quả thật chúng tôi cũng không biết. Như vậy đi... Đợi Hồ trưởng lão trở về, chúng tôi sẽ nhanh chóng gọi điện thông báo cho ngài!

Nhân viên nhân điện thoại bên kia trả lời tương đối khách khí.

Chu Thế Dương nhíu chặt mày, sau đó ngắt điện thoại. Chỉ là ông ta ngồi trước bàn làm việc, giờ hơi ngẩn ra, cảm thấy dường như tình huống có chút bất thường.

Hai người Lưu Mộc Dương và Giang Nguyên vất vả bay tới trưởng lão viện, sau đó ở một hồi liền bay trở về. Mà Hồ Quang Dương ở bên kia đi tới chỗ Mạnh Thiên Phong liền không thể liên lạc được... Quả thật là quá kỳ quái.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?

Chu Thế Dương cảm thấy hoàn toàn hỗn loạn, muốn gọi điện cho Mạnh Thiên Phong nhưng lại không dám. Hôm nay Lưu Mộc Dương và Giang Nguyên vừa đi qua, vô cùng có khả năng tới tìm Hồ Quang Dương điều tra. Mà giờ mình lại đi hỏi thăm Hồ Quang Dương, như vậy không phải tự mình đưa tới cửa sao?

Bất đắc dĩ, Chu Thế Dương hít sâu hai hơi, sau đó gọi điện cho Trữ Hán Dân.

Điện thoại bên kia vừa đổ chuông một hồi, sau đó giọng nói quen thuộc kia liền vang lên.

Nghe Chu Thế Dương nói một hồi, Trữ Hán Dân bên kia không kiên nhẫn nói:

- Tôi nói này lão Chu... Trấn định một chút đi. Bọn họ đi một lúc thế thì có thể tìm ra được vấn đề gì chứ? Ông đừng suy nghĩ nhiều... Đừng tự làm loạn lên... Cứ quan sát tình hình đã!

- Trước tiên như thế đi đã. Tôi đang bận, có gì lại liên lạc...

Nghe thấy Trữ Hán Dân bên kia nói hai câu liền không kiên nhẫn tắt điện thoại, lại nghe tiếng tít tít liên tục truyền từ điện thoại ra, sắc mặt Chu Thế Dương thay đổi hẳn, đập liên điện thoại xuống đất.

- Đáng chết... Ông cho rằng nếu xảy ra chuyện thì ông có thể thoát được à? Đồ rùa đen... Cho dù trước đó ông không biết nên bị kéo xuống nước, cuối cùng ông cũng nhúng chàm rồi... Hừ...

Advertisement
';
Advertisement