Đối với câu trả lời của Giang Nguyên, dường như Lý Khải cũng không chú ý, chỉ gật đầu, sau đó nói:

- Về tình huống này, tôi hy vọng ủy viên Giang Nguyên có thể cố gắng nhớ kỹ lại một chút... Sau đó lúc nào cũng có thể báo cho chúng tôi. Như vậy cũng có lợi, giúp ủy viên Giang Nguyên sớm thoát khỏi tố cáo này. Đồng thời chúng ta cũng tiến thêm một bước, điều tra và xác minh...

- Không có vấn đề gì. Tôi sẽ cố gắng nhớ lại một chút, nếu có đáp án xác thực sẽ nhanh chóng thông báo!

Giang Nguyên gật đầu nói.

- Tốt!

Lý Khải gật đầu khẽ, sau đó nhìn về phía Tiền Quân ở một bên.

Tiền Quân hiểu ý gật đầu, mở một tập tài liệu khác ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyên, nói:

- Ủy viên Giang Nguyên... Trong thư tố cáo có nói tới việc nội khí của ủy viên Giang Nguyên tiến triển thần tốc. Với ghi chép của bản viện mấy trăm năm nay, tốc độ tu luyện nội khí của ủy viên Giang Nguyên anh đã vượt qua tất cả các thiên tài được ghi chép tới...

- Căn cứ điều tra, ba năm trước đây ủy viên Giang Nguyên hẳn là chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi, cũng không hiểu sự tồn tại của nội khí. Mà hai năm sau khi tới bản viện, chẳng qua ủy viên Giang Nguyên cũng chỉ miễn cưỡng có thể coi là một cao thủ bình thường... Mà sau hai năm tiến vào bản viện, anh liền nhảy vọt trở thành tồn tại vượt qua của Thiên vị phổ thông... Cho nên người tố cáo cho rằng anh thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, rất có khả năng lợi dụng sơ hở, tham chiếm rất nhiều đan dược cấp cao của bản viện thì mới có khả năng đạt được bước này...

- Không biết... Ủy viên Giang Nguyên anh có giải thích gì về việc này không?

Nói tới đây, Tiền Quân và Lý Khải đều nhìn về phía Giang Nguyên đối diện. Rất rõ ràng, hai người cũng rất tò mò và để ý tới vấn đề này.

Chẳng qua hai người lại hơi bất ngờ phát hiện ra, trên mặt Giang Nguyên lúc này hiện lên một tia vẻ quái dị khó hiểu, sao đó khóe miệng bắt đầu hiện lên một thứ như một nụ cười trào phúng, ánh mắt lại giống như cười lạnh...

Cầm chén Thanh tâm trà trên bàn lên, uống một ngụm lớn, cảm nhận mùi hương trà thơm ngát đang từ từ lan tỏa trong miệng mình, sau đó một luồng hương thơm tươi mát tràn vào từng tế bào não, lúc này Giang Nguyên mới thư thả thở phào một hơi, sau đó buông chén trà, nhìn về phía Lý Khải và Tiền Quân đối diện, nhếch miệng nở nụ cười.

- Tôi biết đối với việc này... Không chỉ hai người các anh tò mò, mà hẳn là cả Thiên Y viện, thậm chí người biết tất cả tình huống của Giang Nguyên tôi cũng đều rất tò mò...

Nói tới đây, nét cười trên khóe miệng Giang Nguyên càng nồng đậm, ánh mắt trào phúng mờ nhạt kia dường như cũng càng rõ ràng hơn, giống như thở dài một tiếng, lắc đầu khẽ:

- Thật ra, tôi có thể đạt tới hôm nay, chủ yếu là dựa vào... Thiên phú và... Vận khí...

- Trong hai ba năm, từ một người gần như không biết nội khí đến cấp bậc Thiên giai bậc hai như tôi.... Các người cảm thấy nếu dựa vào đan dược thì có thể làm được sao?

- Tôi không phủ nhận tôi dùng không ít đan dược... Nhưng nếu các người cho rằng tôi tham chiếm đan dược thì có thể cứ đi điều tra, tra xem tôi tham chiếm từ đâu? Lấy điểm tích phân do tôi lập công lao mấy năm nay, với thân là chủ Tế Thế Đỉnh còn cần đi chiếm đan dược sao?

Giang Nguyên cười khẽ nhìn hai người đối diện, sau đó lại tiếp tục cười nói:

- Chẳng qua tôi còn muốn nói là, mọi người hẳn đều biết, cho dù là một người có vô số đan dược thượng phẩm, thậm chí siêu phẩm đan dược cung ứng... Cũng không có khả năng làm được điều này...

- Nhưng cho dù là như thế... Với trường hợp của tôi lại tồn tại chân thật...

- Đối với chuyện này, giải thích của tôi là... Thiên phú... Và vận khí...

- Về phần đan dược... Quả thật cũng có trợ giúp một phần!

Giang Nguyên lại cười khẽ, lắc đầu nói:

- Nhưng đó không phải là nhân tố mang tính quyết định. Thậm chí nó còn không được tính là nhân tố thứ yếu...

- Thực lực của tôi bắt nguồn từ đâu, trừ thiên phú của tôi, vận khí... Là thứ rất quan trọng...

- Tôi nghĩ tất cả thành viên viện ủy hội và các người ... Cũng hẳn biết... Vận khí của tôi tốt lắm, chiếm được rất nhiều thứ. Kể cả Tế Thế Đỉnh trong viện... Còn một chút truyền thừa của ngoại vực châu Phi... Tôi nghĩ chuyện này hẳn không ai hoài nghi cả... Các anh thừa nhận chứ? Có đúng không....

Giang Nguyên khẽ mỉm cười nhìn hai người trước mắt...

Advertisement
';
Advertisement