Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

- Nếu chúng tôi đã tìm tới ông từ đầu, chuẩn bị động tới Giang Nguyên, như vậy hiển nhiên ông phải hiểu rõ, lực lượng của chúng tôi chỉ có mạnh hơn Giang Nguyên rất nhiều. Hơn nữa nếu ông không đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ tìm người khác... Chẳng bao lâu nữa, Giang Nguyên sẽ rớt đài, nhà họ Tuyên các ông tất nhiên cũng sẽ bị liên quan... Đến lúc đó thì cả Tuyên Năng cũng chẳng có kết cục tốt, Tuyên Năng còn làm gì được ông nữa?

Nói tới đây, Vương tiên sinh hơi dừng lại một chút, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Tuyên Lâm đối diện, từ tốn cười nói:

- Hơn nữa, chỉ cần chuyện phía bên này thành công rồi, chúng tôi sẽ ủng hộ ông ngồi lên vị trí tộc trưởng cũng không phải vấn đề gì...

- Hơn nữa cho dù chẳng may không thành, ông đã có Hồng Vân Đan, chúng tôi cũng bảo đảm cho ông đạt được Thiên Vị. Đến lúc đó thì ông còn sợ Tuyên Năng sao?

Nghe thấy đối phương nói vậy, lúc này Tuyên Lâm trầm mặc, mặt thay đổi một hồi, đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Vương tiên sinh, trầm giọng nói:

- Cho dù là thế nào đi nữa, điều kiện kiên quyết là các người phải cam đoan tôi nhất định có thể đứng đầu nhà họ Tuyên!

- Tốt... Chỉ cần được việc, chúng tôi cam đoan ông có thể đứng đầu nhà họ Tuyên!

Tuyên Lâm đã quyết tâm, Vương tiên sinh cũng gật đầu đồng ý không chút chần chừ.

Nhìn bình ngọc nhỏ chứa ba viên Hồng Vân Đan trên mặt bàn, sắc mặt Tuyên Lâm ửng hồng một hồi, ngay cả hơi thở cũng hổn hển hai tiếng. Ông ta đã từng nhìn thấy Tuyên Năng có đan dược thượng phẩm như thế, nhưng cũng chỉ là được nhìn... Mà hiện tại ba viên Hồng Vân Đan này lại rơi vào tay mình, hoàn toàn thuộc về mình...

Có ba viên Hồng Vân Đan này, mình đã có cơ hội đột phá lên Thiên Vị rồi. Chính con trai mình cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí vượt qua tên đáng chết kia...

Nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Lâm, hai mắt người đàn ông đeo kính ngồi một bên lóe lên vẻ đắc ý, đẩy bình ngọc nhỏ trên bàn tới, ra hiệu cho Tuyên Lâm mở ra xem một chút.

Lúc này Tuyên Lâm đã nóng ruột không chịu nổi, đưa tay cầm bình ngọc nhỏ mở ra, lúc mở ra tay còn thoáng run rẩy. Đây là Hồng Vân Đan. Có thứ này, số phận ông ta sẽ thay đổi.

Mở bình ngọc nhỏ ra, Tuyên Lâm liền ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt truyền tới, tinh thần chấn động, sau đó vội vàng đổ một viên đan dược ra tay, cẩn thận nhìn vài lần. Màu sắc và hình dạng đan dược này và mùi hương giống hệt Hồng Vân Đan mà ông ta đã từng thấy trong tay Tuyên Năng trước kia.

Lập tức, lúc này Tuyên Lâm mới an tâm. Đây đúng là Hồng Vân Đan rồi...

Nhìn Tuyên Lâm vô cùng cần thận cất bình đan dược vào túi, lúc này Vương tiên sinh mới hừ một tiếng nói:

- Tốt rồi, Tuyên tiên sinh... Ông đã thu đan dược rồi... Hiện tại ông cũng phải nói cho tôi những gì ông biết đi!

- Phù...

Tuyên Lâm cẩn thận đặt bình đan dược vào túi, sau đó mới nhìn người đàn ông đeo kính đối diện kia, nhìn cặp mắt âm trầm phía sau đôi kính của đối phương, lúc này mới hít sâu một hơi, nói:

- Cụ thể bao nhiều tôi cũng không biết. Nhưng căn cứ vào giọng điệu của Tuyên Lâm thì đan dược thượng phẩm như Hồng Vân Đan ít nhất có tới tám đến mười viên, đan dược trung phẩm hằng hà sa số...

- Tám đến mười viên?

Hai tròng mắt Vương tiên sinh sáng ngời, trầm giọng nói:

- Ông khẳng định chứ?

- Tôi khẳng định...

Tuyên Lâm cắn răng gật đầu nói.

- Vậy hiện tại trong tay Tuyên Năng còn có bao nhiêu viên nữa?

Vương tiên sinh vội hỏi.

- Hai cháu tôi đã dùng hai viên, còn Tuyên Dân Hàn một viên, và cả lão gia kia một được hai viên nữa...

Tuyên Lâm thoáng tỉnh qua một hồi, sau đó cắn răng lạnh lùng nói:

- Trong tay Tuyên Năng ít nhất còn ba tới năm viên...

- Ba đến năm viên...

Vương tiên sinh như nghĩ tới điều gì, gật đầu sau đó nhìn Tuyên Lâm, cười hắc hắc nói

- Trong tay Tuyên Năng còn ba tới năm viên, không ngờ không nỡ cho ông... Ông em như ông một viên, thật là không tồi đâu, ha ha

Nghe thấy những lời này, vốn vẻ mặt Tuyên Lâm đã lạnh lẽo, giờ lại càng khó coi hơn vài phần. Trước kia thật sự ông ta cũng không tính toán tới, hiện nay tỉnh ra, trong tay ông anh mình vẫn còn vài viên mà không ngờ chẳng co mình. Điều này thật sự khiến ông ta tức giận tới cực điểm, thậm chí mơ hồ còn nghiến răng ken két...

Thấy dáng vẻ Tuyên Lâm như vậy, Vương tiên sinh cười to ha hå:

- Tuyên tiên sinh... Hiện tại ông đã hiểu chưa? Người em như ông thật sự không được Tuyên Năng coi vào đâu cả. Nếu không thì sao ông ta thà giữ lại đan dược cũng không tình nguyện đưa ông nổi một viên...

- Hừ...

Tuyên Lâm nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh xung, nằm chặt bình ngọc nhỏ trong túi mình, lạnh lùng nói:

- Tôi không cần nó đưa. Hiện giờ tôi cũng có ba viên rồi...

- Được rồi... Tuyên tiên sinh... Hiện giờ tôi còn có một việc cần nhờ ông!

Vương tiên sinh mỉm cười nhìn Tuyên Lâm đã bị mình lay chuyển, cười lạnh nói:

- Giờ ông cần tới chỗ Tuyên Năng chứng thực một lần, xem rốt cục trong tay ông ta còn bao nhiêu viên đan dược. Nói cách khác, chỉ cần xác định trong tay ông ta còn có trên ba viên là được...

- Hoặc là tốt nhất, ông có thể biết rõ nơi ông ta cất đan dược, và rốt cục Giang Nguyên có đưa cho ông ta những đan dược khác không. Đương nhiên... Có thể điều tra ra có bao nhiêu viên đan dược trung phẩm là tốt nhất...

Nghe thấy những lời này của Vương tiên sinh, lửa giận từ từ tràn ngập hai mắt và trái tim Tuyên Lâm. Ông ta quyết định lần này nhất định lần này phải khiến ông anh mình, cũng là trưởng tộc kia biết... Mình cũng không phải dễ chọc như vậy, hừ...

Tốt lắm, như vậy tất cả đều nhờ ông thôi...

Vương tiên sinh mỉm cười gật đầu nói.

Advertisement
';
Advertisement