Phòng đọc sách chỉ bật một cái ngọn, ánh sáng hơi u ám. Tuyên Năng khẽ cau mày, chậm rãi lật một tập tài liệu trong tay.
Lúc này cánh cửa bị đẩy nhẹ mở ra. Vợ ông chậm rãi đi đến, cầm một ly tràn đặt tới trước mặt ông, mỉm cười nói:
- Ông lão, uống chén trà đi... Đây là Thanh Tâm Trà mà mấy ngày trước Tử Nguyệt phải nhờ người mang từ trong viện tới đấy... Nghe nói uống trà này có thể thanh tâm tỉnh thần, chỉ có thành viên viện ủy hội mới có thể được uống... Mau thử một chút đi!
- Ồ?
Nghe thấy vợ mình nói những lời này, vốn lông mày Tuyên Năng đã hơi nhíu lại, lúc này càng nhíu hơn, mặt lộ vẻ khác lạ, đưa tay cầm chén tràn, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Chỉ cảm thấy quả nhiên có một mùi thơm ngát thấm đẫm lòng người truyền thẳng vào não, đầu óc vốn hơi nặng nề không ngờ sáng suốt trong nháy mắt.
- Trà ngon... Quả nhiên là Thanh Tâm Trà trong truyền thuyết...
Tuyên Năng không nhịn nổi khen khẽ một tiếng, sau đó đưa lên miệng nhấp khẽ một ngụm, cảm nhận nước trà ấm nóng chuyện động nhẹ nhàng trong miệng một hồi, sau đó một mùi hương nhàn nhạt đặc trưng càng khiến tinh thần người ta sáng suốt hơn tràn ngập vào trong đầu.
- Đương nhiên là trà ngon rồi...
Thấy chồng mình uống một ngụm trà, tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn hẳn, bà Tuyên hân hoan nói:
- Tử Nguyệt nói, là do Giang Nguyên lên chức thành viên viện ủy hội, viện ủy mới cho người đưa tới... Nghe nói cũng chỉ có một cân. Chẳng qua thời gian Giang Nguyên ở nhà không nhiều lắm, lúc này nó mới gửi hai lạng về cho ông nếm thử đấy...
- Con bé này...
Tuyên Năng cười khổ một tiếng, cảm thán lắc đầu...
- A... Ông lại còn có cái vẻ như thế. Con gái ông đối với nhà họ Tuyên chúng ta đúng là không thể chê vào đâu được nữa rồi... Không nói tới đan dược, chỉ mỗi Thanh Tâm Trà này, người bình thường có bao giờ được uống? Nghe nói hai lạng Thanh Tâm Trà này trong Thiên Y viện cũng ngang với một viên Hồng Vân Đan rồi. Mang ra bên ngoài càng có giá trị không kể xiết...
- Tôi biết... Ôi, đương nhiên là tôi biết con gái có lòng hiếu thảo. Chẳng qua tôi uống thứ này cũng quá lãng phí rồi. Bà cất đi, sau này chuẩn bị cho người nào trong nhà lúc đột phá... Chia cho nửa lạng. Loại Thanh Tâm Trà này là thứ rất khó lường...
Tuyên Năng lắc đầu cười, cất giọng nói.
- Tôi nói ông này...
Bà Tuyên nghe thấy những lời này liền nhướn mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cộc cộc.
Lúc này rồi còn ai tới nữa? Tuyên Năng nhíu nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:
- Vào đi...
Cửa phòng đọc bị đẩy ra, Tuyên Lâm chậm rãi đi vào, nhìn thấy bà Tuyên ở đó, ánh mắt hơi lóe lên liền cười nói:
- À... Chị cả cũng ở đây à. Xem ra em tới không đúng lúc rồi!
- Ôi... Tuyên Lâm à, không sao, không sao... Tôi tới đưa chén trà cho anh trai chú thôi...
Bà Tuyên cười nói, lại giơ tay ra hiệu:
- Tìm anh trai chú có việc à, đến đây... Ngồi đi...
- Được ...
Tuyên Lâm chần chừ một chút, sau đó liền cười, ngồi xuống trước bàn.
- Hai người trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước....
Bà Tuyên cười cười, xoay người đi ra bên ngoài.
Nghe thấy bà Tuyên đã ra ngoài, lúc này trái tim Tuyên Lâm cũng bình tĩnh hẳn, vừa ngồi xuống đã ngửi thấy một mùi thơm ngát vào mũi, lông mày hơi nhíu lại, ngạc nhiên nói:
- Á... Thứ gì thơm như vậy!
- À... Đây là Thanh Tâm Trà mà mấy hôm trước Tử Nguyệt mới gửi về... Tôi vừa bảo chị dâu chú chuẩn bị cất kỹ đi, chờ sau này trong nhà có ai gặp cửa ải, chuẩn bị đột phá thì đưa cho người ta nửa lạng...
Tuyên Năng cười nói.
- À... Đây là Thanh Tâm Trà, thảo nào lại thơm như vậy. Lúc này vừa ngửi một hơi, cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít...