Chẳng qua phản ứng của Diêu Nhất Minh lại khiến Giang Nguyên bất ngờ. Gã vội vàng lắc đầu nói:
- Không, chủ nhiệm, hiện tại tôi là thư ký của ngài. Tuy rằng hiện tại ngài chưa có công việc cụ thể nhưng ít nhất ngài vẫn là thành viên viện ủy hội. Như vậy một thư ký như tôi nhất định phải đi theo ngài. Cho dù không có công việc gì cần xử lý thì thư ký cũng không chỉ phụ trách mỗi công việc, các phương diện khác cũng có thể gọi tôi làm...
Thấy phản ứng của Diêu Nhất Minh như vậy, Giang Nguyên cười khổ. Thật không ngờ Diêu Nhất Minh này dù mới chỉ theo mình vài ngày, hơn nữa đại bộ phận mình đều để gã ngồi không, nhưng lại trung thành như vậy. Rất rõ ràng bởi chuyện của mình, mấy ngày nay gã cũng gặp áp lực không nhỏ, nhưng vẫn không muốn rời khỏi mình. Có thể nói như thế không hề dễ dàng. Nhìn Diêu Nhất Minh còn có vẻ lớn hơn mình một chút, trong lòng Giang Nguyên mơ hồ có cảm giác ấm áp.
Hắn lập tức suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Nhất Minh, không sao đâu. Vài ngày vừa rồi cậu theo tôi cũng chưa được lợi ích gì, mà lại bị cười nhạo lây, trong lòng tôi cũng không yên. Như vậy đi, cậu theo Bộ trưởng Vu một thời gian, để ông ấy dạy cậu chút gì đó, đợi việc này xong rồi cậu trở về là vừa.
- Không... Chủ nhiệm. Cho dù ngài bảo tôi làm công việc quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước cũng được... Chỉ cần ngài không đuổi tôi đi...
Thấy lúc này Giang Nguyên còn chưa đồng ý, Diêu Nhất Minh nói như sắp khóc, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói:
- Đúng rồi... Chủ nhiệm, nếu không thì tôi chăm con cho ngài cũng được... Tôi rất thích trẻ con...
- Ấy...
Thấy vẻ trông mong của Diêu Nhất Minh như vậy, Giang Nguyên cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Tôi bảo này Nhất Minh, hiện tại người khác ước sao tránh xa tôi một chút, sao cậu cứ đi theo tôi làm gì? Ngày thường Vu lão không thu đồ đề, cậu theo ông ấy một thời gian, sau này có ích cả đời đấy!
- Không... Chủ nhiệm, tôi là thư ký của ngài, tôi không đi đâu cả. Tôi chỉ đi theo ngài thôi...
Diêu Nhất Minh cứng đầu, dứt khoát nói.
- Được rồi, được rồi... Vậy thì cậu đi theo tôi... Ôi... Thật sự là chịu thua cậu rồi...
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Diêu Nhất Minh, Giang Nguyên thở dài, lắc đầu nói.
- Ôi... Tốt, tốt quá... Bộ trưởng ngài đồng ý rồi đấy...
Thấy Giang Nguyên đã đồng ý, Diêu Nhất Minh không nén nổi hoan hô.
Nhìn Giang Nguyên đang đi về phía trước chậm như rùa, Diêu Nhất Minh đi theo phía sau, vô cùng cẩn thận cười hỏi:
- Chủ nhiệm... Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?
- Về nhà!
- Ấy... Tốt...
Hai người chủ tớ chậm rãi đi xuyên qua hành lang, xuyên qua đường gần hồ nhỏ, đi qua một con đường nhỏ nữa, tiến về phía ngôi biệt thự nhỏ.
Nhìn Giang Nguyên đi trước có vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng, Diêu Nhất Minh phía sau bưng theo một cái cốc giữ nhiệt, cười tủm tỉm, tâm tình không tồi, hí ha hí hửng theo sau, khiến sắc mặt một số người không nén nổi lộ vẻ quái dị.
Nghe nói vị thành viên viện ủy hội Giang Nguyên này giờ sắp xuống đài rồi, sao vẫn có dáng vẻ thoải mái như vậy? Còn thư ký đi phía sau hắn kia, làm sao lại cười vui vẻ như thế? Chẳng lẽ hai người này thật sự phát điên rồi sao?
Không ai so đo với hai người điên, chẳng qua lời châm chọc phía sau quả thật cũng không ít.
Lúc đầu Giang Nguyên tuyển ba thư ký, trong đó trừ Diêu Nhất Minh ra còn có một nam một nữ, nam tên là Từ Lỗi, nữ là Vu Mộc Thanh.