Lúc này hai người đang đứng cùng nhau, nhìn Giang Nguyên và Diêu Nhất Minh từ phía xa xa. Cảnh hai người kia khiến bọn họ hơi sửng sốt.
- Ôi... Sao Diêu Nhất Minh còn đi theo Giang Nguyên chứ...
Vu Mộc Thanh đứng nhìn hai người từ phía xa xa, ánh mắt đầy vẻ suy tư nhìn Từ Lỗi:
- Gã còn cười đến thế kia, chẳng lẽ không biết lúc này rất có thể Giang Nguyên sắp mất chức à?
Từ Lỗi đứng cạnh cũng đang nhìn về phía hai người, hừ một tiếng, lắc đầu cười nói:
- Diêu Nhất Minh này cũng hơi ngớ ngẩn rồi. Gã đi theo Giang Nguyên chính thức không tới mấy ngày. Trước kia thì có thể đi theo Giang Nguyên, nhưng giờ vẫn rêu rao đi theo hắn, sợ người khác không biết quan hệ giữa gã và Giang Nguyên à?
Nói tới đây, Từ Lỗi nhìn về phía Vu Mộc Thanh, cười hắc hắc nói:
- Lại nói, xem ra số hai người chúng ta còn may, lúc đầu không bị Giang Nguyên coi trọng. Nếu mà dính vào quan hệ với Giang Nguyên, sau này chắc là nhiều phiền toái lắm. Cho dù không ai tìm tới gây chuyện, chỉ riêng việc là thư ký của Giang Nguyên, chắc là có chuyện gì tốt đẹp cũng không tới phiên chúng ta đâu...
Vu Mộc Thanh cũng cảm thán gật đầu, rất đồng tình với cách nói của Từ Lỗi. Vốn còn cảm thấy rất thất vọng vì không được chọn, chẳng qua hiện giờ lại thầm thấy may mắn vì mình là người không được tuyển kia. Lại nói Diêu Nhất Minh này cũng thật đáng thương, đi theo không tới vài ngày, còn chưa được chút lợi lộc gì thì đã bị dính dáng tới sự việc này rồi... Thật sự là đáng tiếc quá.
Mà cho dù người khác nghĩ thế nào đi nữa, Diêu Nhất Minh cũng không nghĩ nhiều, cứ lững thững đi theo Giang Nguyên về nhà hắn.
- Giang Nguyên... Anh về rồi à?
Tuyên Tử Nguyệt đã nghe tin đồn, mặc dù không nén nổi chút lo lắng trong nháy mắt, nhưng vẫn mỉm cười chào đón như cũ.
- Ừ... Đã trở về rồi...
Giang Nguyên cười gật đầu, sau đó giới thiệu với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đang ra đón:
- Tử Nguyệt... Hiểu Hiểu, đây là thư ký Diêu Nhất Minh của anh. Mọi người làm quen một chút, sau này hẳn sẽ thường gặp mặt đấy!
- Nhất Minh... Đây là Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu...
Thoáng giới thiệu một chút, Diêu Nhất Minh liền chủ động đón Tiểu Bảo trong tay Tuyên Tử Nguyệt, dẫn Tiểu Bảo đi chơi.
Tiểu Bảo thật ra cũng là một đứa trẻ rất ngây thơ. Nhìn nó chơi đùa vui vẻ với Diêu Nhất Minh, Giang Nguyên cũng không nén nổi cười cười.
Trở lại trong phòng, rốt cục Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được, hỏi Giang Nguyên:
- Giang Nguyên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghe nói thường ủy hội phê chuẩn lệnh hỗ trợ điều tra của anh?
Giang Nguyên hơi cau mày, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:
- Tình huống chi tiết thì anh không rõ lắm... Chẳng qua ... Em cũng gọi cho cha mẹ một tiếng, bảo bọn họ chú ý một chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Ban giám sát hẳn sẽ tới gặp nhà họ Tuyên rất nhanh thôi.
- Nhà em... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ phía nhà em xảy ra vấn đề rồi?
Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt trắng bệch trong nháy mắt, kinh hãi cất tiếng nói.
- Khó mà nói được... Chẳng qua cũng có khả năng lớn...
Giang Nguyên cười cười, đưa tay vuốt nhẹ mặt Tuyên Tử Nguyệt, cất tiếng trấn an: