- Á... Nhưng mà... Chuyện này...
Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt tái nhợt đi, trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập nước mắt trong suốt trong nháy mắt.
- Xin lỗi... Giang Nguyên... Đều tại em...
Nhìn đôi mắt đẹp chậm rãi có nước mắt lăn xuống kia, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, trái tim mình đau thắt lại, vội vàng đưa tay ôm lấy cô gái đáng yêu nhất thế giới này, vỗ vỗ lưng an ủi, nói:
- Đã bảo là không sao rồi mà... Ngoan, anh không trách em... Nghe lời đi, đừng khóc... Em khóc là anh phải khóc theo đấy...
- Nhưng mà... Đều tại em...
- Ôi... Đã nói là không trách em rồi mà. Muốn trách thì phải trách Ban giám sát chúng ta quá lợi hại... Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn...
Ôm cô gái khóc nức nở nhưng dễ thương kia, Giang Nguyên cười vỗ vỗ lưng cô, trấn an:
- Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa... Mau ổn định lại rồi gọi điện cho cha em đi, thông báo tình hình một chút... Mặt khác cũng nói cho ông, không cần giấu diếm bất cứ thứ gì... Nếu như Ban giám sát đã bắt đầu tiến hành điều tra gia đình em thật thì tất nhiên bọn họ đã nắm được chứng cứ gì rồi... Giấu diếm ngược lại càng mang tới kết quả không tốt!
- Vâng... Vâng...
Tuyên Tử Nguyệt vừa gật đầu, vừa lau nước mặt trên mặt mình, cố gắng ổn định tâm tình, sau đó miễn cưỡng lộ nụ cười, nhận khăn tay Phan Hiểu Hiểu đưa tới, lau lau nước mắt trên mặt, cũng gượng cười với Phan Hiểu Hiểu, lúc này mới đi vào phòng bên cạnh, gọi điện thoại cho người nhà.
Lúc này Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh cũng thở vắn than dài. Tuy rằng cô rất ít khi quản tới chuyện của Giang Nguyên ở Thiên Y viện, cũng không rõ rốt cục việc này nghiêm trọng tới đâu, nhưng lúc này nhìn sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt đã hơi trắng bệch của Tuyên Tử Nguyệt, cô cũng hiểu, sợ rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.
Lúc này thấy Tuyên Tử Nguyệt đi gọi điện rồi, Phan Hiểu Hiểu mấp máy môi, đi tới cạnh Giang Nguyên, nép vào lòng hai người, cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói nhỏ:
- Giang Nguyên... Không sao đâu. Nếu như có việc gì, nhiều nhất thì chúng ta mặc kệ... Chúng em theo anh đi Châu phi...
Nghe thấy những lời này, Giang Nguyên không nén nối cười cười, ôm chặt Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Đừng lo lắng... Anh đã nói không có chuyện gì rồi mà... Yên tâm đi. Chờ qua mấy ngày nữa là xong rồi!
- Vâng...
Phan Hiểu Hiểu gật đầu mạnh. Đối với cô mà nói, Giang Nguyên chính là trời, chỉ cần Giang Nguyên nói không sao cả thì hiển nhiên là không sao.
Cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt của cô gái trong lòng, lại nghe tiếng nói nho nhỏ của Tuyên Tử Nguyệt từ phòng bên truyền tới, Giang Nguyên cũng thầm cảm thán. Có được những người con gái thế này, cuộc đời này còn cần gì nữa....
Ngắt điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, sắc mặt Tuyên Năng xanh mét, khiến bà Tuyên bên cạnh không nén nổi lo lắng, nói:
- Ông lão, xảy ra chuyện gì rồi?
- Đã xảy ra chuyện rồi... Đáng chết... Trong nhà chúng ta có vấn đề rồi...
Hai tròng mắt Tuyên Năng trợn tròn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn mình, mặt xanh mét, tràn đầy vẻ không thể tin được.
- Tuyên Lâm... Đáng chết. Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì nhất định là nó...
Tuyên Năng nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nói:
- Hôm đó tôi đã thấy sao nó lại khác thường như thế... Chỉ trách tôi, đều do tôi thiếu chú ý...
Nhìn dáng vẻ của Tuyên Năng, lúc này bà Tuyên cũng cực kỳ hoảng sợ, kinh hãi nói:
- Rốt cục là có chuyện gì rồi? Tử Nguyệt nói gì vậy?
- Tử Nguyệt nói, phía Ban giám sát đã chính thức hạ lệnh hỗ trợ điều tra với Giang Nguyên rồi, nói hẳn là phía nhà chúng ta đã xảy ra vấn đề...
Nói tới đây, chỉ nghe cạnh một tiếng, Tuyên Năng đã bẻ chiếc bút máy trong tay thành hai đoạn, ngẩng đầu tức giận nói: